[Luhan/EXO Fanfiction] Không Anh, thì không ai khác ! [Chap 11]

CHAP 11: Meeting Half of EXO

 

Nó thở dài và nhìn đồng hồ. Bây giờ là 9 giờ tối. Nó vẫn đang ở công ty. Hôm nay nó bị thầy dạy nhảy mắng cho một trận vì tập mãi mà không được, nên nó quyết định ở lại công ty để tập luyện thêm. Thầy nói nó là một đứa thực sự may mắn, vì chưa từng tham gia qua một lớp dạy chuyên nghiệp nào mà lại được đánh giá cao hơn người khác khi thi vào SM, rằng nó chỉ may mắn có được cơ hội ấy thôi, chứ trình độ thì chưa được bằng ai cả, nếu không cố gắng tập luyện thì sẽ bị out sớm thôi. Sau khi mọi người về nhà hết, nó đã khóc. Nó biết, nó đâu bằng ai, nhưng thực sự nói như vậy có phải hơi quá không ? Không phải nó không cố gắng, nó hời hợt, mà vì hôm nay nó thực sự mệt và đau lưng, hôm nay đến tháng của nó, thực sự là rất đau, nó định xin nghỉ, nhưng rồi vẫn cố đi. Nhưng chẳng lẽ lại nói như thế với thầy? Nên nó chỉ biết im lặng nghe thầy mắng thôi. Nó quyết định ở lại công ty tập thật tốt để mai không bị chỉ trích nữa. Cũng đã hơn bốn tiếng rồi. Nó đang nhìn nó trong gương. Nó mặc sport bra và quần baggy nỉ, trang phục thích hợp để nhảy nhất. Nó gầy đi, mặt đã nhỏ hơn hẳn rồi. Nếu lúc này mà mẹ nhìn thấy nó, sẽ bắt nó nghỉ nhảy mất. Nó cũng trách bản thân hay bỏ bữa, từ hồi ở Việt Nam đã vậy rồi, toàn bỏ bữa trưa, nên tối nó ăn nhiều lắm, như kiểu ăn bù cho cả ngày vậy. Vậy mà vẫn gầy đi. Haiz~ Nó còn nhiều thói quen xấu cần bỏ lắm. Đang mải suy nghĩ, nó nghe thấy tiếng mở cửa, giật mình quay ra.

– Mấy đứa chờ chút, hình như có ai quên tắt điện trước khi về rồi nè.

Mắt cận mà nó chỉ bật nguyên 2 bóng đèn trước gương thôi, nên nó không biết người đang bước vào là ai cả, thiết nghĩ có lẽ là bác bảo vệ, nó bèn nói.

– Ahjussi, không phải đâu ạ, cháu ở lại tập tối đấy ạ !

– Ahjussi ? Jjang Mi ? – Bóng người đó dừng ngay chỗ bóng tối, gọi tên nó.

Sao chú ấy lại biết tên nó nhỉ ? Giọng nói cũng rất quen nữa.

Vâng ạ, sao chú lại biết tên cháu ạ ?

– Chú ?Haha ~  Anh là Luhan.

Luhan ? Luhan ? Luhan ! Tại sao Luhan lại về muộn như thế chứ ?

– Luhan ? Tại sao muộn vậy mà anh còn chưa về ?

– À ừm… Anh ở lại tập luyện. Còn em? Sao giờ này chưa về ?

Anh bước dần ra ánh sáng, nhìn rõ nó, anh khẽ ho nhẹ mấy tiếng và quay đi chỗ khác. Khó hiểu vì hành động của anh, nó hỏi.

– Oppa, anh ốm hay sao mà lại ho thế ?

– Không, anh không ốm. Mà là em… em… – Anh nói trong khi vẫn tiếp tục nhìn đi chỗ khác.

Nó ? Nó làm sao ? Nó quay lại nhìn vào gương. CHẾT CHẮC RỒI ! Nó quên mất là đang mặc vỏn vẹn cái sport bra. Vớ lấy balo lôi ra cái hoodie tròng ngay vào người, nó lúng túng.

– Ah xin lỗi, em không biết là sẽ có người vào. Em.. Em cứ nghĩ chỉ còn lại em ở công ty. Thực sự xin lỗi vì để anh phải .. um .. nhìn thấy .. um.. cái đó.

– Không sao đâu. Anh chưa nhìn thấy gì mà.. – Anh khẽ cười vì sự lúng túng của nó. – Sắp 9 rưỡi rồi, em vẫn còn ở lại công ty làm gì vậy ? Có biết là con gái về muộn rất nguy hiểm không ? Với lại 10h là bác bảo vệ khóa hết cửa rồi, nếu không về sớm, em sẽ bị nhốt ở đây đấy.

– Oa em không biết, nhưng em cũng chuẩn bị về rồi mà. Anh cũng nên …

Đang nói dở thì nó bị ngắt lời bởi tiếng nói ở phía cửa. Không phải của một người, mà là của nhiều người. Nó và Luhan đều ngó ra.

– Aish Luhan hyung, sao lâu quá vậy ? Bộ mò mãi không thấy cái công tắc đèn hả?

– Baekhyun, đâu phải ai cũng giỏi cái trò bật tắt công tắc đèn như cậu đâu. Haahaaaaaaa~~~~

– YAH PARK CHAN YEOL! CẬU MUỐN CHẾT HAY SAO HẢ?

Sau đó là hàng loạt tiếng “oái”, “ái” của ai đấy. Hình như Park Chanyeol gì đó, thực sự bị ăn đòn rồi.

– Aish hai anh không im lặng một chút được sao ? Lúc nào cũng cãi nhau hết trơn.

– Jong In nói chuẩn đấy ! Hai đứa im lặng chút đi nào ! – Người đó tiến vào phòng. – Luhan ? Bộ bị ma bắt rồi hả ?

Đó là một … đứa trẻ ? Cấp hai hay học sinh trung học vậy ? Nhưng trông thực sự rất đáng yêu. Hai bên má phúng phính như bánh bao vậy, thật là khiến người ta muốn véo cho một cái. Khi đứa trẻ ấy nhìn thấy nó và Luhan, mắt lập tức mở to, sau đó cười gian một cái.

– Mấy đứa, Luhan bị ma nữ bắt cóc rồi nè ! Keke ~ Vô đây coi nè ! – Nói rồi vẫy vẫy ai đó ở ngoài cửa.

– Minseok, bộ hôm nay uống nhầm thuốc hay sao ảo tưởng nhìn thấy ma vậy ? – Một bóng người cao, rất cao, bước vào. Nhưng lập tức đứng lại khi nhìn thấy nó. Đừng bảo người này cũng nghĩ nó là ma nghen. Nó xấu đến thế à ?

– YiFan nói đúng đấy. Minseok. Đây là một cô gái thực sự mà, đâu phải ma đâu. – Đến bây giờ Luhan mới chịu lên tiếng.

– Vậy sasaeng fan hả? SASAENG FAN BẮT CÓC LULU RỒI NÈ ! Haahaaaaaa ~~~ – Cái tên trẻ con đó, còn định gán cho nó những biệt danh gì nữa đây ?

Những người đứng bên ngoài chen lấn nhau qua cái cửa, miệng đồng thanh.

– SASAENG FAN !

Ra là còn những bốn người nữa ở ngoài. Một cao lòng ngòng, một lùn, một đen, và một lùn nữa. Cả bốn đều nhìn chằm chằm nó. Đến lúc này thì nó không thể im lặng được nữa. Nó quay sang phía cậu học sinh kia.

– Này, cậu bé, chị không phải sasaeng fan, lại càng không phải ma nữ, chị là Jjang Mi, thực tập sinh của SM. – Nó làm điệu bộ như đang giới thiệu ai đó quan trọng lắm vậy.

Một giây im lặng trôi qua. Đột nhiên, tất cả mọi người, trừ nó, và cậu bé kia, ôm bụng cười như đang xem gag show ấy. Nó chẳng hiểu gì cả, còn cậu bé thì cứ nhìn nó như thể sắp ăn tươi nuốt sống nó vậy.

– CHUYỆN GÌ VẬY ? – Nó hỏi.

– Cô ấy… hahahaha… gọi …. Minseok… hyung…. haha Là …. Là …. Cậu bé …hahahaaaaaaaa.

– Cô ấy … xưng … chị … với Minseok kìa hahahaaaaaaaa – Người cao lòng ngòng vừa chỉ vào nó vừa nói.

– Vậy chẳng lẽ tôi phải gọi cậu bé đó là anh ?

– Xin chào, tôi là Kim Minseok. Xin thưa “chị” đây sinh năm bao nhiêu mà lại gọi tôi là em vậy ? – Cậu bé đó tiến lại gần phía nó.

– Chị sinh năm 1996. –  Nó nhún vai.

Vậy chào chị, em sinh năm 1990.

Nó há hốc miệng, mắt mở to hết cỡ luôn. Hoang mang nhìn mọi người xung quanh, ai cũng nở một nụ cười gian nhìn nó. Nó quay sang nhìn Luhan, anh cười, nhún vai. Vậy là nó tiêu rồi. Nó vừa gọi một người hơn nó 6 tuổi là em.

– Ah ! Thực sự xin lỗi ! Em không biết ! Vì anh nhìn giống học sinh trung học quá nên …

Minseok oppa cười xòa, nói.

– Anh bị nhầm như thế nhiều lần rồi. Haha~ Anh chỉ ngạc nhiên là… Em không biết anh là ai sao ?

– Thực ra thì… trừ Luhan oppa ra.. ở đây.. em không biết ai cả. Tuy nhìn họ rất quen, nhưng em mới chỉ vào công ty được 1 thời gian ngắn, cho nên…

– Wow ~ – Minseok mở tròn mắt nhìn nó. – Vậy thì xin giới thiệu với em, bọn anh là những thành viên của EXO. Nhưng… Em thực sự không biết EXO sao ? Vậy sao lại quen Luhan vậy?

– Em có biết sơ qua thôi ạ, em có nghe album của mọi người, nhưng mặt và tên thì em không rõ lắm. Em quen Luhan oppa là qua bạn của em, Han Mi, cô ấy cũng là thực tập sinh của SM, ngoài Luhan oppa thì em còn biết Sehun oppa nữa. – Nó cười.

– Vậy hả? Vậy thì em phải tìm hiểu dần đi nha. Ah! Bọn anh sẽ trực tiếp giúp em tìm hiểu, không phải ai cũng có vinh dự này đâu nha! – Minseok nháy mắt. – Thực ra thì.. Bọn anh có tất cả 12 người, nhưng những người khác đã đi tham gia chương trình radio mất rồi, nên em làm quen trước với những người ở đây đã ha ? Anh là Minseok thì em biết rồi, nhưng nghệ danh của anh là Xiumin, mọi người hay gọi anh là Baozi nữa, vì cái đôi má bánh bao này nè – Nói xong phồng má lên minh họa, rất đáng yêu ~

– Minseok huyng, hyung định độc chiếm cô ấy luôn hả ? Cho bọn em giới thiệu với chứ ! – Một trong hai người có chiều cao khiêm tốn lên tiếng – Annyeong ~ Anh là BaekHyun, vocal chính của EXO, ngoài ra còn đảm nhận nhiệm vụ eyeliner của nhóm, rất vui được làm quen với em.

Chàng trai này, nụ cười rất đẹp, dám đảm bảo, nếu nó không rung rinh trước Luhan rồi, thì nó sẽ đổ anh chàng này ngay tắp lự.

– Eye.. eyeliner ?

– À, tại vì anh hay kẻ mắt đó mà ! – Baekhyun ngay lập tức rút một chiếc bút kẻ mắt từ trong túi áo ra, rồi nháy mắt với nó 1 cái.

– À vâng ~

– Còn anh là Chan Yeol. Park. Chan. Yeol. Rapper kiêm Happy virus của EXO. – Chan Yeol hơi đưa người ra phía trước, lấy tay che miệng nói thầm với nó – Và em nên xem clip predebut của BaekHyun đi.

– Baekhyun? Predebut? – Nó bối rối hỏi lại thì thấy ChanYeol bắt đầu nhăn mặt rồi đặt ngón tay lên miệng bảo nó “suỵtttttttttttttt”. Nó còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Baekhyun đã cho Chanyeol ngay một chưởng vào mông, Chan Yeol la lên oai oái còn Baekhyun khoanh tay cười trong chiến thắng, lẩm bẩm “Dám chơi xấu sau lưng ta hả?”. Nó lắc đầu, trông họ như “người yêu” của nhau ấy.

Còn anh là Kai. – Người da ngăm ngăm nói. – Anh là main dancer. Rất vui được gặp em. – Đơn giản chỉ có thế ! Kiệm lời dễ sợ luôn.

– Anh là D.O. Nhưng em cứ gọi anh là Kyungsoo nhé ! Anh là main vocal của EXO, kiêm mama. À! Tại vì anh hay nấu cơm nhất nhóm, nên bị gọi vậy đấy. – Người có chiều cao khiêm tốn và đôi mắt to tròn nói.

– Anh là Kris. Leader của EXO – M. Rất vui được làm quen với em và rât vui khi biết em không phải ma nữ như lời Xiumin nói! Haha~

– Vâng ~ Chào mọi người. Em là Jjang Mi. Thực tập sinh mới của SM Ent. Ngoài ra em còn là một du học sinh. Rất mong được mọi người giúp đỡ. – Nó cười thật tươi. Mọi người ai cũng thân thiện với nó. Là một người mới, điều này làm nó thấy tự tin hơn rất nhiều !

– Yah ~ Không phải khách sáo thế đâu ha ~ Cứ thoải mái đi, em gái !  – Baekhyun nói.Oaaa ~ Anh luôn ước có một đứa em gái.. Jjang Mi, làm em gái của anh đi ~~~~~

– Cậu với em ấy mới gặp thôi mà, sao chưa gì đã nhận em gái vậy? Chanyeol chen vào.

– Em ấy nhìn đã biết là một người rất tốt rồi mà ! Mà Park Chan Yeol, cậu có cần soi mói tớ thế không hả? – Nói rồi hai ông tướng ấy lại lôi nhau ra một góc tự xử với nhau.

Thôi chết ! 10h kém 10 rồi, nếu không về nhanh lên, chúng ta sẽ bị nhốt ở đây mất ! – Minseok vừa nhìn đồng hồ vừa nói. Luhan nói thầm với Kris điều gì đó, Kris gật gật và giơ thumbs up.

– AI CHẠY ĐẾN THANG MÁY TRƯỚC ĐƯỢC TẮM TRƯỚC ! – Kris hét lên rồi vội vội vàng vàng chạy ra cửa, không quên nói bye bye với nó.

– Mau bắt tên Kris đó lại ! Không thể để hắn thắng được. – Nói rồi mọi người cuống cuồng chạy theo Kris, đồng thanh – Hẹn gặp lại nhé, Jjang Mi!

Nó nhìn cảnh đấy mà không thể nhịn được cười, trông họ cứ như những đứa trẻ 10t đang chơi đùa với nhau ấy. Ai tin là họ đều 19+ cả rồi chứ !

– Oa~~ Kiểu này hôm nay mọi người đến đêm mới được ngủ rồi.

Nó giật mình khi nghe thấy tiếng Luhan. Nó cứ nghĩ anh đã chạy theo mọi người rồi chứ!

– Oppa! Em cứ nghĩ anh chạy theo họ rồi chứ! Mà sao lại phải chờ đến đêm ạ?

– Cái tên Kris đó, tắm rất lâu, nếu cậu ta mà tắm đầu tiên, thì chắc đến đêm mới tới lượt bọn anh. Haizzzz ~ – Luhan làm mặt chán chường lắm, nhưng nó biết là chỉ trêu thôi.

– Mà sao oppa còn ở đây không về cùng mọi người luôn? Bộ hôm nay làm gì sai bị phạt ở lại lao công hở ? – Nó cười cười đùa anh.

– Đâu có ! – Luhan nhún vai – Là tự nguyện ở lại. – Anh quay sang nhìn thẳng vào mắt nó. – Đưa em về !

Anh bình thản như thể đó là điều tất nhiên, nhìn vào mắt nó, và cười ~

Lần này là lần thứ bao nhiêu nó nói nó không cưỡng lại được đôi mắt ấy rồi ?

[Luhan/EXO Fanfiction] Không Anh, thì không ai khác ! [Chap 10]

tumblr_m9qvgty9q71rdl36to1_500

 

CHAP 10: Mint & Taro (Bòhe & Yùtou)

 

Anh và nó đến quán ăn gần công ty, thật may là không gặp fan nào của anh cả, không thì nó die ngay tại trận là cái chắc !

– Ahjumma. Cho con một xuất bibimbap như mọi khi nha ~ – Anh quay sang nó – Yùtou, em muốn ăn gì ?

– Em á ? Anh gọi em à ?

– Đúng thế, Yùtou ~ Em muốn ăn gì ?

– Giống anh ! Nhưng tên em đâu phải Y… Yù.. Yùtou gì gì đâu ?

– Anh biết ! Nhưng từ giờ anh sẽ gọi em là Yùtou. – Luhan cúi xuống vừa tầm với nó. Mắt anh nhìn thẳng vào mắt nó. Phải nói, tim nó đã dừng lại ngay cái khoảnh khắc đấy ! Anh cười.

– Yùtou ~

– Jjang Mi. – Nó phụng phịu.

– Yùtou ~

– Jjang Mi mà ~~~

Cứ thế anh với nó vừa đi vào bàn vừa đôi co. Những thực khách trong quán nhìn hai đứa nó, như thể đây là hai đứa trẻ con đang cãi nhau vậy. Nó đến chịu anh mất thôi, chưa thấy ai cứng đầu như anh cả, đôi co với một đứa trẻ con là nó. Cuối cùng anh và nó quyết định chơi bao – búa – kéo để quyết định xem ai thắng. Và nó thì chẳng bao giờ thắng trò bao – búa – kéo cả. Kể từ lúc Luhan thắng, anh cứ cười hoài, vừa cười vừa nói “Yùtou”, mà nó không có hiểu “Yùtou” là gì hết trơn, cầu mong không phải là con heo hay con gì đấy. Haizzz~~ Đúng là giỏi trêu tức nó mà.

5 phút sau thì đã có đồ ăn rồi. Bác chủ quán đặt trước mặt Luhan và nó mỗi đứa một bát bibimbap nhìn đã thấy nhỏ dãi rồi haha~

– Ăn ngon nhé, con trai ! – Rồi bác quay sang nó – Và.. con dâu. Hihi ~

– Ah thực sự là không phải…. – Nó còn chưa kịp nói xong câu bác đã đi khuất vào trong bếp rồi. Trời ạ ! Một nam một nữ đi với nhau là yêu nhau sao. Huhu~ – Anh, không phải mà, sao anh lại im lặng thế ? Bác ấy hiểu lầm rồi, không hay chút nào đâu ~

– Anh thấy không sao mà ~ – Luhan nháy mắt một cái, rồi đẩy bát bibimbap nóng hổi anh đã trộn xong sẵn về phía nó, rồi kéo bát còn nguyên hiện trạng trước mặt nó về phía mình – Yùtou ahhhh ~ ăn nhiều chút cho chóng lớn nghen ~

– Yah ! Em không phải trẻ con nghen ! – Nó thấy ấm áp trong lòng lắm. Nhiều lúc, nó nghĩ không phải nhờ khăn mũ hay quần áo dày dặn mà nó cảm thấy ấm khi đông Hàn, mà là, nhờ có sự hiện diện của một ai đấy, hay một bát bibimbap nóng hổi trộn sẵn, lập tức, làm nó quên đi cái lạnh !

Nó muốn share tiền bữa ăn, nhưng Luhan nhất quyết không cho ! Nó phụng phịu nói, có đi có lại, lần này anh mời, thì lần sau, nhất định phải là nó mời. Anh còn đùa nó “Vậy là còn lần sau nữa hả?”, làm nó ngại vì nói hớ ra mất.

– Anh ! Anh có thèm trà sữa không ?

– Cái đó em nên hỏi Sehun haha~

– Không ! Em hỏi anh !

– Anh không thèm, nhưng nếu em có, thì ….

– Anh phải đi cùng em !

Chẳng nói chẳng rằng, nó lôi anh đến quán trà sữa gần công ty. Nó đang lên kế hoạch bù đắp lại vụ “được bao ăn” vừa rồi. Thực sự là thấy không phải mà ~ Lúc anh và nó bước vào quán, có vài người nhìn, nhưng có vẻ, họ không nhận ra anh là ai. Cũng phải thôi, anh đội mũ hoodie trùm kín đầu, lại còn ngại cúi mặt xuống vì bị nó kéo đi, không ai nhận ra cũng đúng. Keke~ Nó kéo anh vào cái bàn tận trong góc, view không đẹp, nhưng tránh được phần nào phiền toái cho anh, thử tưởng tượng, bây giờ mà bị phát hiện, thì cả anh và nó đều bị nhấn chìm xuống bùn mất.

– Anh ! Ngồi yên đó ! Anh muốn uống vị gì nào ?

– Anh không uống..

– Anh.Có.Uống! – Nó giả giọng dọa nạt – Em hỏi lại. Vì gì nào ~ ?

– Khoai…môn…

– Okie chờ em chút ~

Nó đi ra quầy, order một trà sữa trân châu vị khoai môn và một trà sữa trân châu vị bạc hà. Nó biết, trời lạnh, kể cả có làm nó buốt óc, lạnh sống lưng, thì nó vẫn thích uống vị bạc hà nhất ! Nó gọi thêm bánh ngọt nữa, nó không thể uống trà sữa mà không ăn kèm cái gì cả. Gọi xong, nó thanh toán tiền luôn. Nó đi trước một bước, cho chắc !

Thấy nó bê khay đồ ăn thức uống về bàn, Luhan há hốc mồm.

– Có lẽ anh không cần phải nhắc nhở em ăn nhiều thì em cũng tự ăn nhiều rồi. Haha~

– Em có nói là em ăn ít bao giờ đâu. Xùy xùy ~

– Nhưng cơ thể của em thì có. Như suy dinh dưỡng í. Hừm – Anh khoanh tay nhìn nó từ chân lên đầu.

– Aish pervert ! – Nó đánh nhẹ vào tay anh một cái, nhẹ thôi mà, thế mà anh cũng kêu “ái” một cái được, chỉ giỏi làm màu thôi. Hứ.

Ăn một miếng bánh socola xong, nó ngước lên nhìn anh.

– Anh ! Tại sao anh lại thích uống vị khoai môn ?

– Vậy sao em lại thích uống vị bạc hà ?

– Vì nó ngọt, và mát, cho em cảm giác sảng khoái. Em rất thích ! Vị của nó ngon đến nỗi, mùa đông, dù lạnh đến đâu, em vẫn muốn uống nó. – Nó chớp chớp mắt.

– À ừmmm… vậy thì, anh thích vị khoai môn. Vì nó ngọt ngào, đẹp, thanh mát và đáng yêu ! – Anh bắt chước cái điệu bộ chớp chớp mắt của nó. Nó bĩu môi.

– Anh coi thế mà cũng sến súa ha ! Anh đang tả vị trà sữa hay người yêu vậy ? Haha~~ Nó trêu anh. – Em chưa uống vị khoai môn bao giờ đâu. Thực ra, từ khi biết đến trà sữa đến giờ, em chỉ uống bạc hà thôi …

– Vậy.. uống thử của anh đi.. rồi em sẽ thấy.. tại sao anh lại thích vị khoai môn nhiều đến thế ! – Anh đẩy cốc trà sữa to bự của anh về phía nó.

Màu tím nhạt, nhẹ nhàng, màu của thủy chung. Nó nhấc ống hút của mình sang và cho vào cốc của anh, uống một ngụm. Ah~~ Thực sự rất ngon. Ngọt vừa, và sảng khoái không kém gì bạc hà luôn. Nó uống thêm ngụm nữa và giơ thumbs up với anh.

– Ahhhh~~ Thực sự rất ngon ~~~~ – Nó cười tít cả mắt.

– Anh nói đâu có sai, phải không… Yùtou? – Nó lườm anh một cái rõ dài vì cứ trêu nó hoài.

Ăn uống xong thì cũng đã 1h30 rồi. Nó lèo nhèo đòi về cứ như thể anh là người bắt nó đến đấy í.

– Em đúng là … Như trẻ con í ! – Anh véo má nó.

– Á, phát đó đau à nghen, có muốn em phục thù không hả hả hả ? – Cứ mỗi chữ hả là nó véo anh mỗi chỗ một phát rồi còn đâu, làm anh cứ kêu oai oái.

Nhìn mặt anh ngơ ra lúc cô nhân viên nói hóa đơn đã được thanh toán rồi mà nó không nhịn được cười, tất nhiên là cười trong âm thầm thôi, nó đứng chếch chếch sau lưng anh, lại còn lùn hơn bao nhiêu nữa, làm sao có thể nhìn thấy nó cười trong niềm vui chiến thắng được chứ. Anh cúi xuống nhìn nó, nó giơ thumbs up và làm mặt cười ngu. Nói thật ai nhìn thấy bản mặt cười ngu ngu của nó cũng phải phì cười, và anh không phải ngoại lệ. Anh xoa xoa đầu nó và lẩm bẩm gì như “Đáng yêu ~”, nó có nghe nhầm không nhỉ ? Haha ~ Hôm nay nó rất vui, nên kệ đi ~

Anh và nó đi bộ về SM building. Không may, là có rất nhiều fans cầm banner EXO đứng ở đó ! Anh nói thầm vào tai nó: “Em vào trước đi, chút nữa anh sẽ vào sau, vào cùng lúc sẽ gây hiểu lầm mất ! Đợi anh ở hành lang.”. Nó hiểu mà. Đội mũ hoodie của mình lên, nó tiếp tục bước về phía cửa SM building. Đi được vài mét, nó quay lại phía sau và thấy anh đang đứng dưới gốc cây, nhìn theo nó. Thấy nó quay lại, anh nhanh chóng nở một nụ cười và giơ thumbs up. Nó cũng cười theo và đi tiếp. Khi nó đi qua chỗ các fans đứng, tim nó như ngừng đập ấy. Nó lại cúi chào mọi người như lần trước, và mọi người lúng túng cúi chào lại. Chẳng hiểu sao nhưng nó quen với việc cúi chào người khác rồi. Thật may, các fans không để ý đến nó lắm ! Nó đợi anh được khoảng 10 phút, thì thấy các fans bên ngoài bắt đầu nháo nhào lên, chụp ảnh, gọi tên anh. “Luhan!”. Anh cúi đầu chào các fans, kí tên cho một vài bạn và luôn miệng nói “Cảm ơn ! Cảm ơn !” rồi mới bước qua cửa. Nhìn thấy nó, anh chạy ngay lại.

– Xin lỗi vì bắt em chờ.. Anh không muốn em gặp rắc rối…

– Em hiểu mà hì hì ~ – Nó gật gật.

– Jjang Mi này ~ Hôm nay, ở bên em, anh thực sự rất vui ! Lâu rồi mới được đi chơi tám chuyện thoải mái như vậy ! Giảm được khá nhiều stress đó !

– Wow em cũng vậy ! – Nó cười tít cả mắt vào luôn.

– Đến khi nào.. Cả hai cùng rỗi. Thì… đi tiếp nhé ? – Anh nhìn thằng vào mắt nó. Và nó nói rồi. Nó không cưỡng lại đôi mắt ấy được. Nó gật gật. Anh xoa đầu nó. – Cô bé, sắp muộn giờ tập rồi đó !

Nó lôi điện thoại ra xem giờ, 2h kém 5 phút. Nó vội vội vàng vàng chạy về phía thang máy, vừa chạy vừa hét, tay vẫy loạn xạ.

– HÔM NAY EM RẤT VUI ! CẢM ƠN ANH ! BÁI BAI ~~~~

Nó bước vào trong phòng tập trước thầy đúng 1 phút. May quá ! Phewww ~

Thầy lại tiếp tục dạy chúng nó những bài cơ bản, những động tác cơ bản, những điều dancer cần chú ý. Chúng nó cứ tập đến khi mệt nhoài người thì đã hơn 4h chiều rồi. Oa cuộc sống thực tập sinh ~~~

[Luhan/EXO Fanfiction] Không Anh, thì không ai khác ! [Chap 9]

CHAP 9: The Meeting

Chơi chán chê và xem mọi người luyện tập ở phòng tập, mãi mới gần đến 4 giờ chiều. Phòng họp ở tầng cao nhất, dưới tầng thượng, haha~ Khi nó đến thì có 4 cô gái nữa ở đó. Ơ, kia là… Joo Hyun ! Nó quên mất là Joo Hyun cũng đỗ nữa. Thật may là nó không phải chống chọi trong căn phòng đó một mình. Nó chạy vội đến chỗ Joo Hyun, hù một cái, làm con bé giật mình quay lại, xong hai đứa nhìn nhau cười nắc nẻ. 3 cô gái còn lại cứ nhìn chằm chằm làm nó với Joo Hyun ngại chết lên được. 5 phút sau, có một cô đeo thẻ staff ra mời chúng nó vào phòng họp. Có khoảng 3 người đã ngồi sẵn trong phòng. Chúng nó cúi đầu chào rồi ngồi vào chỗ. Nếu nó không nhầm, thì người ngồi ở phía đầu bàn kia, là thầy Lee Soo Man. Ông lên tiếng.

Chào các bạn thực tập sinh mới ! Giới thiệu bản thân một chút nhỉ, ta là Lee Soo Man, nhưng các cháu cứ gọi ta là thầy Lee là được.

Sau đó chúng nó lần lượt giới thiệu về bản thân. Cô gái có mái tóc nâu ngắn là Sunhee, 19 tuổi. Cô gái có mái tóc thẳng dài và khuôn mặt hiền lành là Sooyeon, bằng tuổi nó. Cô bạn tomboy lạnh lùng tên So Hyun, bằng tuổi nó nốt. Nó và Joo Hyun. Vậy là 5 người.

Thầy Lee đưa cho chúng nó mỗi người một bản hợp đồng, nó đọc thật kĩ, và quyết định kí. Nó nhìn mọi người, hầu như ai cũng kí xong cả rồi, đang chờ nó. Aish thật ngại quá, nhưng nó phải chắc chắn về từng điều trong hợp động một mới dám kí. Nó đưa lại bản hợp đồng cho thầy Lee, quay sang thấy Joo Hyun đang giơ thumbs up với nó, nó cười. Cô bạn này …

5 người chúng nó sẽ ở chung 1 dorm, đáng tiếc là nó không được ở cùng Han Mi, vì dorm của Han Mi đã chật rồi. Thư kí của thầy Lee đưa cho mỗi đứa một cái thẻ khóa, và số phòng. Dorm nằm ở tầng 13 của tòa nhà, rộng 80­m2, có 3 phòng ngủ, 1 phòng khách, 1 bếp và 2 phòng tắm. Cũng không tệ. Chúng nó quyết định chuyển đến dorm rồi sẽ phân chia phòng sau. Ngồi bàn bạc thêm một vài việc nữa, như thời gian tập luyện sao để không trùng với lịch học, vì chúng nó đều đã học Đại học hết rồi. Sau đó thì ai về nhà nấy. Ngày mai sẽ chuyển đến dorm ở. Tối nay nó phải bàn bạc trả phòng trọ với cô chủ nhà rồi. Cô thực sự rất tốt với nó. Phải chuyển đi thật đáng tiếc !

Dorm, 18.12.2014

 

Wow ~ New houseeeeeeeeee ~

Nó mới bê nốt cái hộp đồ cuối cùng lên đến nơi.

– Mọi người ơi. Ra phòng khách nào ~ – Chị Sunhee vỗ tay gọi mọi người.

Sau khi mọi người đã ngồi thành một vòng tròn đầy đủ ở giữa phòng khách, chị Sunhee nói:

– Bây giờ chúng ta sẽ tìm hiểu về nhau một chút và sau đó chia phòng nhé !

– Vâng ạ ! – 4 người chúng tôi đồng thanh.

– Bắt đầu từ chị nhé ! Chị là Kim Sunhee. 19 tuổi. Hiện đang học âm nhạc ứng dụng lại Học viện Nghệ thuật Seoul, chuyên ngành Biểu diễn Âm nhạc. Rất vui được gặp mọi người. Mong mọi người giúp đỡ nhiều.

– Đến em đến em.. – So Hyun lên tiếng, oa nhìn lạnh lùng mà không lạnh lùng chút nào nha ! – Em là Lee So Hyun, 18 tuổi, tốt nghiệp trung học xong thì quyết định audition cho SM, lần này là lần thứ 3 em audition và bây giờ mới được nhận. Và, em là một tomboy. Thế thôi ạ. Hì ~

– Cậu… khác với vẻ ngoài thật. Đầu tiên tớ nghĩ cậu lạnh lùng lắm cơ ~ – Joo Hyun nói.

– Chài ơi sao ai cũng nói thế vậy cà huhu~ – So Hyun giả vờ khóc. Thực sự, có hơi chút trẻ con haha ~

– Eh hemm.. Còn em là Sooyeon. Em cũng mười tám tuổi. Hiện tại đang học Dance theory ở trường Đại học Nghệ thuật Quốc gia Hàn Quốc. – Sooyeon nói rất nhẹ nhàng, thực sự thấy nữ tính mà. Nhưng có điều gì đó ở cô gái này, làm nó thấy rất lạ. – Rất vui được quen với mọi người.

– Em và Jjang Mi thì học Yonsei, đều học về tiếng nhưng lại khác khoa, cô ấy học tiếng Hàn, còn em học tiếng Trung. À quên em tên Kim Joo Hyun, 18 tuổi. Hihi~ – Joo Hyun nhanh nhảu phun ra một tràng. Ôi đâu rồi cái hình tượng tiểu thư vậy ? Nó cốc cho Joo Hyun một cái rồi nói.

– Cái con bé này ! Ai mướn cậu giới thiệu hộ vậy hử ? Xí. Xin chào mọi người, em là Jjang Mi, mười tám tuổi. Du học sinh người Việt. Em mới sang Hàn được gần 6 tháng. Mong mọi người giúp đỡ ạ !

– Vậy là mọi người đều biết về nhau rồi phải không ? Chúng ta sẽ sống với nhau dài dài, còn nhiều thời gian để tìm hiểu về nhau lắm ! Bây giờ thì chia phòng và chuẩn bị đến phòng tập thôi !

Không cần phân vân, nó chắc chắn sẽ ở cùng phòng với Joo Hyun.

– Em chọn Jjang Mi ! – Bỗng nhiên Sooyeon giơ tay lên. Và chọn nó ! Á không thể được, nó muốn cùng phòng với Joo Hyun mà.

– Ơ em đang định chọn Jjang Mi mà.. Thôi vậy em với So Hyun cũng được. Chúng mình sẽ làm biển tên là “Double Hyun” nghen Hyunie ~ – Joo Hyun ôm lấy cổ So Hyun và xoa loạn hết đầu tóc cậu ấy lên. Nó còn nghe thấy So Hyun lầm bầm “Aish con bé này!” nữa. – Chị Sunhee lớn nhất nên tụi em sẽ cho chị không gian riêng nghen ! Nhất nhà đó ! – Joo Hyun quay sang chị Sunhee và giơ thumbs up.

– Vâng, xin cảm ơn cô, vậy cứ quyết định thế nha ~ Bây giờ thì chuẩn bị quần áo đi tập thôi !

Aish Joo Hyun, con bé này, thật là chẳng hiểu ý nhau gì sất. Nó nhéo Joo Hyun một cái rồi đi thay quần áo.Vì cùng là thực tập sinh mới nên năm người chúng nó có cùng thời khóa biểu. Thật may cho nó vì tiết đầu tiên là nhảy. Nó chuẩn bị thêm một bộ quần áo nữa: baggy nỉ và hoodie xám, cặp đôi mà nó thích nhất.

5 đứa quyết định đi bộ đến SM, vì thời gian vẫn còn nhiều. Vừa đi vừa tám chuyện, tiện thể ghé fast food ăn sáng luôn, nó thì không cần nhiều, một cốc trà sữa thôi. Nói là ăn sáng, nhưng thực ra cũng 10h rồi, nên nó cũng không muốn ăn nhiều, tiết học của chúng nó bắt đầu lúc 10h15, khi nhảy, no quá không tốt mà đói quá cũng không tốt.

Phòng tập của chúng nó ở cuối hành lang tầng 5, oa thật là xa xăm so với Han Mi quá. Nghỉ trưa nó sẽ lên chơi với Han Mi.

Thầy giáo là một người rất nghiêm khắc. Thầy dạy chúng nó tập thể lực, dạy chúng nó làm sao để nhảy dứt khoát hơn. Nếu một trong chúng nó làm sai, sẽ bị thầy quát ngay. Nhưng trước khi nghỉ trưa, thầy lại nói bằng một giọng rất nhẹ nhàng.

– Đã tập hơn hai tiếng rồi, bây giờ các em nghỉ đi ăn trưa, 2h chúng ta sẽ tập tiếp đến 4h nhé ! Vất vả rồi.

Sau khi thầy ra khỏi, cả lũ hò hét ầm ĩ. Đúng là tập luyện rất khó khăn, mới 2 tiếng mà người nó đã đau rã rời rồi. Nhưng nó sẽ cố gắng, tập nhiều sẽ quen thôi mà ~

* You got a new message *

 

From: Han Mi moaz moaz

Mianhae, hôm nay không đi ăn với mày được rồi, tao có việc đột xuất

To: Han Mi moaz moaz

Việc gì vậy?”

From: Han Mi moaz moaz

“Tao có hẹn với anh Minkwan. Mianhae~~~~”

To: Han Mi moaz moaz

“Theo giai bỏ bạn không nói nhiều ! Have fun ! But not too much fun *ifyouknowwhatimean*”

 

From: Han Mi moaz moaz

“Dirtyminded as always =)))))) buh bye : h”

 

Kyaaaaaaaaaa Han Mi’s on a dateeeeeeeeeeeeeeeeeee ~~~ Và bỏ nó lại đây. Haizzz… Nó biết đi ăn ở đâu và với ai bây giờ ?? Mọi người đều đi cả rồi. Trời ơi ….. Nó thì đang rất đói ~

– Jjang Mi !

Có ai đấy gọi tên nó. Nó ngẩng đầu lên. Ahhh~ Bao lâu rồi nó không thấy nụ cười ấy nhỉ ? Ấm ~ Anh có chút khác, tóc đã nhuộm màu khác rồi, không biết tại do màu tóc mới hay do gầy đi mà mặt anh xanh xao quá. Nó cười như một đứa ngốc trả lời anh.

– Xiao Lu !

– Cô bé, lại được gặp nữa rồi, đi đâu đây ?

– Han Mi hẹn đi ăn với em, vậy mà lại đi hẹn hò rồi. Bad Han Mi ~~~~~ – Nó trề môi ra. Khi đói nó luôn làm những hành động ngu ngốc như thế này mà.

Trùng hợp vậy ! Anh cũng định đi ăn mà không biết đi với ai cả. Đi cùng không ?

Nó ngẩng đầu lên nhìn anh, bắt gặp ánh mắt ấm áp của anh, nó gật gật đầu. Nó không thể từ chối ánh mắt đó được ! Và hiện giờ, nó rất đói nữa !

[Luhan/EXO Fanfiction] Không Anh, thì không ai khác ! [Chap 8]

CHAP 8: The Celebration

 

Một tuần sau đó nó vùi đầu vào học để thi hết môn. Cố lên nào ~ Thi xong là được nghỉ đông rồi. Các thầy cô cũng tạo điều kiện cho no rất nhiều, một số cô còn cho nó tài liệu cần thiết để ôn thi nữa. Hôm nay đã là ngày thi thứ hai rồi. Nó đang đi bộ đến thư viện, không khí trong trường rất thích, trong lành, hôm nay còn có chút hửng nắng nữa. Thời tiết thuận lợi cho việc học hành đây. Haiz~

– Số báo danh 13! Số báo danh 13!

Ehh? Nó bị ảo à? Nó lại nghe thấy tiếng ai đấy gọi “SBD 13” chứ. Híc đừng nói là áp lực ôn thi biến nó thành thế này nhé huhu~ Đúng lúc nó đang lắc đầu để đuổi cái ý nghĩ kia đi thì có ai đó tóm lấy nó từ đằng sau. Nó giật mình chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì thấy trước mặt mình là một cô gái, trông rất quen, hình như nó gặp ở đâu rồi thì phải. Mà vấn đề là, tại sao cô gái đó lại tóm lấy nó !

– Trời ơi gọi mãi sao cậu không trả lời vậy ?

– Cậu? Gọi tớ à?

– Naeeeeee ~ Tớ không biết tên. Nên đành gọi cậu bằng số báo danh đó !

– ????

– Số báo danh khi audition cho SM Ent đó. Tớ là số 11 này ~

Mắt nó mở to. Thảo nào trông cô gái này rất quen. Hóa ra là “số báo danh 11”, người đã làm nó lo lắng vì nụ cười tươi như hoa của cô ấy. Cô ấy thực sự rất xinh, nụ cười tươi, mái tóc dài có hơi quăn ở phần đuôi, nhìn cô ấy thực sự trông rất ra dáng tiểu thư. Mong manh. Dễ vỡ.

– Hello ~~~~ Đang nhớ đến anh nào hay sao mà quên mất tớ rồi nè !

– À không hì ! Thảo nào trông cậu rất quen haha~ Mà, sao cậu lại ở đây?

– Tớ học ở đây mà. Nhưng tớ học khoa tiếng Trung.

– Thảo nào chưa thấy cậu bao giờ. Hóa ra học khác khoa luôn.

– Naee ~ Cậu nhận được mail rồi chứ? Họ mới gửi mail cho tớ hôm qua. TỚ ĐƯỢC NHẬN RỒI !

Nó vẫn chưa nhận được mail. Nó sẽ KHÔNG nhận được mail. Đơn giản vì nó đâu có gì đặc biệt chứ! Nhan sắc bình thường, nhảy cũng chẳng đến đâu. Cũng phải thôi. Nó đã tưởng tượng ra cảnh này từ đầu mà. Đúng là không nên audition thì đúng hơn ! TRỜI ƠI NÓ ĐÃ NGHĨ CÁI GÌ VẬY CHỨ ?!

– Uhmm Vậy sao? Tớ vẫn chưa nhận được.

– Thế à ? Đừng lo, rồi cậu sẽ nhận được thôi. Tự tin lên ~ Có lẽ họ vẫn chưa kịp gửi mail cho cậu thôi. Hì.

– Có lẽ thế ….

– Đừng buồn như thế mà ! Anyway, tớ là Joo Hyun. Kim Joo Hyun. Mười tám tuổi !

– Tớ là Jjang Mi. Cũng mười tám tuổi ! Rất vui được làm quen với cậu !

– Nice to meet you too ~~ Cậu đang đi đâu thế ?

– Tớ đang đến thư viện ôn bài. Đi cùng luôn không?

Nó giơ tay ra. Joo Hyun cười một cái rồi nhẹ nhoàng khoác tay nó. Cô gái này.. Thực sự đáng yêu ~

Nó và Joo Hyun ôn bài tới tận trưa. Sau đó Joo Hyun có rủ nó đi ăn trưa nhưng nó từ chối, nó có mang sandwiches theo rồi, vì lịch thi buổi chiều của nó rất sớm, không kịp đi ăn ngoài. Hai đứa tạm biệt nhau rồi mỗi người một ngả.

Nó chọn một chỗ yên tĩnh nhất, cắm tai nghe vào, và lôi sandwiches ra ăn. Không biết từ lúc nào, trong list nhạc của nó toàn là nhạc của EXO. Album MAMA rồi album XOXO nữa. Cả bản tiếng Hàn và tiếng Trung. À, có lẽ từ khi Luhan bước vào cuộc đời nó. Mọi sự xuất hiện của anh đều chớp nhoáng và thoáng qua, nhưng những gì để lại trong tim nó thì sâu đậm hơn cả. Cũng có thể, là do chưa chàng trai nào đối xử với nó như anh, chưa chàng trai nào sợ nó bị lạnh như anh, chưa chàng trai nào bỏ qua mọi rắc rối để đến chúc nó may mắn như anh…. Aish nó lại nghĩ quá lên rồi. Anh chỉ coi nó là bạn thôi. Hoặc anh đồng cảm với nó vì nó cũng xa nhà như anh. Chỉ như vậy thôi mà ! Nó lúc nào cũng nghĩ quá lên sinh hoang tưởng. Haizzzzzz… Hi vọng nhiều thất vọng nhiều thôi, Jjang Mi ah ~~

Kết thúc môn thi cuối. Phải nói là không cảm giác nào sướng như cái cảm giác này. Nó sẽ không phải đi học trong hai tuần. Thực sự. Có một kì nghỉ ! Nó lên kế hoạch hết rồi. Nó sẽ đi chơi với Han Mi, với điều kiện con bé không bận, haiz. Nó sẽ đi ăn những món nó thích, đi thăm thú những nơi nổi tiếng ở Hàn Quốc. Và, nó sẽ đi ngắm sông Hàn! Chắc chắn luôn đấy!

Nó rút điện thoại ra và gọi cho Han Mi.

– Ê tao thi xong rồi bay !

– Làm bài tốt không mày?

– Cũng ổn, không nợ môn nào đâu ! Jjang Mi ta là ai chứ hahahahahhaa

– Thôi sĩ nó vừa vừa thôi nhá. Đến đây đi ~

– Đến đâu cơ?

– Đến SM. Mua cơm hay gì đó đến đây đi ! Nghỉ trưa ở đây ! We’re going to have a party babe !

– Bộ mày đao hả con? Mày nghĩ SM là nơi muốn vào thì vào hả?

– Tất nhiên là không ! Ai được phép thì vào.

– Vậy nhìn mặt tao có giống đứa “được phép” không mày?

– Bộ chưa biết hở ?

– Biết cái zề ??

– Check mail đi. Thế nhá! Chụt choẹt *tút tút tút*

– Ơ cái con chết BẦM NÀY ! DÁM CÚP MÁY TRƯỚC MẶT BÀ !

Nó không kịp hét cái câu cuối vào điện thoại thì con khỉ gió kia đã cúp máy rồi. Haiz. Mà Han Mi nhắc nó check mail ? Có gì chứ ?

Nó log in vội vô cái gmail của nó. Có 10 tin mới ! Ôi mẹ ơi chắc lại mấy cái tin nhắc nhở của facebook cả twitter. Nó lướt nhanh xuống. VÀ KHÔNG TIN VÀO MẮT MÌNH !

“From: smcastingteam@smtown.com

To: rosieblc@gmail.com

Congratulations, Jjang Mi Nguyen!

You got accepted as a new trainee for SM Entertainment.

This email contains a file including all you need to know!

Come to the company at 4pm – 22.12.2014.

Good bye ! And don’t be late ^^

SM Casting Team – 2014”

ARE YOU KIDDING ME ???? Nó được nhận rồi ! Nó đỗ rồi ! Nó là SM trainee rồi ! Okay giết nó đi ! Không thể tin được ! Nó muốn gọi điện cho Han Mi và hét thật to ! Nhưng thay vì làm thế, vì đây là nơi công cộng, nó lại không muốn bẽ mặt, nên nó đã nhắn một cái tin “AHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH ~~~~~” đến số điện thoại của Han Mi. Haha~ Đúng thế ! Đôi khi nó hơi dở người một tí ! Nhưng thử hỏi ai trong hoàn cảnh này mà không dở cơ chứ ! À và phải nhớ chiều nay nó có cuộc hẹn tại SM Ent lúc 4 giờ.

Nó chạy vù ra siêu thị mua một đống snack và nước uống, vui như thế này ăn mừng chút cũng không sao nhỉ ? Rồi bắt bus đến SM building luôn.

– AH !

– AH !

– AH !

– AHHHHHHHHHHHHHHHH !!!!!!

– Okay stop ! Tao với mày đang trở nên điên loạn rồi đấy ! – Nó vừa cười vừa cố gắng bình tĩnh lại.

– Nhưng tao vui lắm ! Mày thấy không ? Tao bảo đỗ là đỗ. Mồm tao thiêng lắm ! Hê hê – Han Mi vỗ ngực tự hào.

– Rồi. Cám ơn cô haha ~~ Bây giờ thì mang snack lên cho mọi người nào !

Mọi người chúc mừng nó, vỗ vai nó, high five với nó, có người thì dặn dò nó. Thực sự nó vui quá chẳng để ý đến xung quanh nữa. Tối về nó sẽ gọi điện cho mẹ nó thông báo tin mừng. Có một cái vỗ nhẹ trên vai. Nó quay ra, trên miệng vẫn nụ cười sáng hơn cả mặt trời. Nhưng nụ cười ấy tắt ngấm khi nó thấy người đấy là ai. Well, this person is good at breaking the mood. Seo Youngho.

– Congratulations ! Tôi không nghĩ cô bé lại audition cho SM thật đâu !

– There is only one chance, take it or lose it ! Đơn giản thôi mà. Hờ.

– Cuộc sống thực tập sinh rất khổ. Không biết cô bé có chịu được không đây ? – Hắn ta gãi gãi cằm tỏ vẻ suy nghĩ. Đúng là muốn người ta phát tức mà. Ăn mừng một tí cũng khó khăn nữa.

– Cuộc sống du học sinh cũng rất khổ, nhưng tôi vẫn vượt qua được, tôi nghĩ khổ thêm một chút thì tôi vẫn chịu được. Và tôi tuyệt đối không phải loại người sợ khổ sợ khó, dễ bỏ cuộc. Không tin, cứ chờ xem ! Anyway, cám ơn sự quan tâm của anh ! – Nó cười khẩy một cái. “Don’t mess with me, boy.”

– Ohh uhmmm okay,  I will wait ! – Hắn trả lời với cái giọng bất lực vì không biết đối đáp lại kiểu gì. “Okay, I win !” Nó cười thầm trong bụng.

“Seo Youngho, stay out of my life”.

[Luhan/EXO Fanfiction] Không Anh, thì không ai khác ! [Chap 7]

CHAP 7: The Hesitation Then The Audition

 

– Jjang Mi à thử điiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii !!! Thử đâu có hại bản thân mày được đâuuuuuuuuuuuuuuu  !!!!! Tao hứa đấy ! THỬ ĐI !

– Mimi.. Tao còn phải đi học. Tao sang đây để học mà !

– Việc này đâu có ảnh hưởng đến việc học của mày đâu mà.

– Có ! Ảnh hưởng không nhiều thì ít !

Vâng ! Kể từ cái ngày nó nhảy ở SM đến giờ, hầu như hôm nào Han Mi cũng nài nỉ nó audition cho SM. Đùa nó à ?! SM đấy nhé ! Không phải muốn vào là được đâu. Nó không tự tin như Han Mi, và nó cũng rất ghét cảm giác thua cuộc. Nó là đứa hiếu thắng mà !

– Vả lại tao cũng chỉ biết nhảy thôi ! Không biết hát !

– Tao biết mày biết rap. Và hát cũng không tồi. Xin lỗi mày chứ, tao với mày đến từng cọng lông của nhau còn biết, đừng có chối bỏ !

– Tao không có biết !

– Có biết !

– Không có !

– Có !

– Không..

– AISSHHHHHHHHHHHHHH >”< SAO MÀY CỨNG ĐẦU THẾ NHỈ ??!

Và lần nào Han Mi cố gắng nài nỉ nó cũng có kết thúc như thế. Nó thì lần nào cũng ăn một phát cốc rõ đau vào đầu.

Nó chẳng hiểu sao Han Mi lại cứ muốn nó audition cho SM. Nó thực sự là chẳng có tài năng gì đặc biệt, mặt mũi cũng bình thường. Và nó sợ cả cái cảm giác áp lực mà nó từng thấy ở Han Mi nữa. Không phải là nó không muốn. Mà thực sự là có nhiều điều phải suy nghĩ. Nếu việc học của nó bị ảnh hưởng thì sao? Bố mẹ sẽ rất buồn ! Và nếu kể cả nó qua audition, được trở thành một trainee, thì phần trăm được debut là 0.000001%. Nhưng nghĩ đến việc được học những điều mình thích, được làm ngôi sao, xin lỗi đi, ai chả thích ! Nó quyết định gọi cho mẹ để hỏi xin ý kiến, một phần cũng vì nhớ gia đình nữa.

– Alo !

– Alo mẹ ạ? Con đây !

– Con bé này ! Bao lâu rồi mày không gọi điện cho mẹ hả? Ở bên đó như nào rồi ? Lạnh lắm không con ? Học có mệt không ? Đã được ngắm tuyết chưa ?

– Mẹ. Mẹ. Bình tĩnh nào. Mẹ hỏi một loạt vậy con trả lời sao kịp.

– Rồi rồi mẹ xin lỗi…

– Con vẫn ổn, ngày 3 bữa, sức khỏe cũng tốt. Bên này siêu lạnh luôn nhưng con vẫn chưa ốm lần nào, giỏi không? Con vẫn siêu nhân như hồi ở VN ấy hihi… Các thầy cô quý con lắm, không ngờ luôn ấy mẹ ạ. Và thật đáng buồn là…. Tuyết chưa có rơi huhu Mà nhà mình thế nào mẹ ? Sức khỏe bố mẹ thế nào ? Có chuyện gì hay ho không kể cho con nghe với ! Con thèm Việt Nam quá !

– Mày có thấy là mày nói còn nhiều hơn cả mẹ không ? Haha. Bố mẹ vẫn ổn. Mỗi tội hơi buồn. Hai đứa con thì một đứa dưới Thủ đô, một đứa tận phương trời nào rồi ấy ! Thử hỏi như thế thì có buồn không ? Haizzzzzz

– Khi nào được nghỉ con sẽ về ngay.. Con nhớ nhà mình nhiều lắm. Tuy cuộc sống bên này không gây khó khăn cho con, nhưng bây giờ con chỉ thèm ôm mẹ đi ngủ thôi ~~

– Gớm ! Tôi biết tỏng tính cô. Chỉ giỏi nịnh đầm thôi.

– Hì hì.. À mà mẹ ơi ~

– Sao hả ?

– Han Mi ấy ! Nó bảo con nên audition thử vào công ty của nó ! Nó cứ năn nỉ suốt mẹ ạ..

– Vậy con có muốn không ?

– ….

– Con gái. Mẹ biết đam mê của con. Và mẹ cũng biết là con đang lưỡng lự nữa. Nhưng theo mẹ, thì thử một lần. Cũng không sao cả. Dù được hay không được. Thì hãy cứ coi đấy là một kinh nghiệm sống thôi. Và con gái mẹ rất có tài, điều đấy mẹ biết chứ !

– Mẹ này…

– Con gái ! Không phải lúc nào do dự cũng tốt ! Đừng để cơ hội tuột khỏi tay. Nghe không ?

– ….. Vâng !

Mẹ và nó nói chuyện thêm một lúc nữa, rồi mẹ cúp máy. Nó thực sự rất nhớ hơi mẹ mà. Còn lâu mới đến kì nghỉ, mà không phải lúc nào muốn về là về được. Haizzzz ~

Nó đang suy nghĩ lại những gì mẹ nó vừa nói. Đúng là không phải lúc nào cũng có cơ hội như thế này. Liệu… nó có nên thử không ?

SM Entertainment Weekly Audition, 14.12.2014

 

Và giờ thì nó ở đây. Sau nửa tháng bị Han Mi quấy nhiễu về chuyện audition và cuộc điện thoại với mẹ. Nó đang ở đây. Nơi này cũng không xa lạ. Chính là SM building. Khỏi phải nói Han Mi đã vui đến cỡ nào khi nó nói nó sẽ thử audition vào SM. Con bé nhảy cẫng lên và cứ ôm chầm lấy nó, miệng liên tục nói “Mày sẽ đỗ. Mày sẽ đỗ con điên của tao ạ. Fighting ! Hwaiting !”, trong bữa cơm thì liên tục gắp thức ăn cho nó, nó đành chịu cái con bé này luôn.

Han Mi cứ đòi hôm nay đi với nó, nhưng nó nhất quyết không chịu. Han Mi quen gần hết đội ngũ casting của SM, nếu các thí sinh khác biết được thì sao, nó không muốn họ bàn ra tán vào rằng nó là người-có-mối-liên-hệ. Vì thế nên nó đã đi đến đây một mình. Nó đang rất run, vì cũng sắp đến số báo danh của nó rồi, 13, số may mắn của nó, nhưng liệu hôm nay nó có gặp may mắn không đây. Phần nó lo nhất là freestyle dance, vốn dĩ nó không giỏi ở thể loại này mà. SBD 11 vừa mới ra, cười tươi lắm, trời ạ, ở đây toàn người siêu tài năng luôn ấy. Những người chưa đến lượt đang ôn lại phần đã chuẩn bị trước ở nhà. Có người hát lên được nốt rất cao, có người thì siêu dẻo luôn. Nó càng lo lắng hơn.

Đang mải ngắm quang cảnh xung quanh, tự dưng có ai đó vỗ vào vai nó. Nó hơi cau mày quay lại:

– Han Mi, tao đã nói là ở nhà đi mà. Mày đến chỉ làm tao lo lắn… Ơ. Chào oppa..

Miệng nó há hốc. Luhan và một người nữa đang đứng trước mặt nó. Có vẻ là quản lí thì phải, vì có người đó đứng gần là những người khác không dám tiếp cận Luhan nữa. Người đó nói với Luhan:

– Xiao Lu. Có gì thì nói nhanh lên nhé ! Ở đây rất đông người, nán lại lâu sẽ không hay.

Vâng, Min hyung. Em chỉ nói một chút thôi. *Quay sang nó* Jjang Mi, em vừa nói gì cơ?

Nó lập tức khép cái mồm chữ O của mình lại, hóa ra bạn nãy nó quen miệng nói tiếng Việt, nên phun ra một tràng tiếng Việt luôn, ai mà biết được chứ, nó nghĩ người vỗ vai nó là Han Mi mà.

– Dạ, em nói annyeong Luhan oppa ạ. Hì.

– Cô bé, chẳng phải anh nói gọi anh là Xiao Lu sao ?

– Ơ, vâng em xin lỗi. Xiao Lu ~

– Rất đáng yêu ~ *xoa xoa đầu nó* Han Mi đã nói với anh là em sẽ audition ngày hôm nay, nên anh đến để chúc em may mắn. Cố gắng, tự tin và …

“Số báo danh 13 ! Số báo danh 13 !”

“Cái loa thông báo chết tiệt dám ngắt lời Luhan oppa. 13? 13 là nó mà !” Nó chợt nhớ ra.

– Xiao Lu, em thực sự xin lỗi. Bây giờ đã đến lượt của em rồi. Thực sự xin lỗi anh. Cảm ơn anh đã đến chúc em may mắn. Em đi đây ~

– Ơ uhmmmm fighting ! Tự tin nhé !

Nó quay lại nhìn Luhan và giơ ngón tay cái lên, ý rằng nó sẽ cố gắng làm tốt.

Trước mặt nó hiện giờ là 3 vị giám khảo. Bên cạnh có dựng một cái máy quay. Có lẽ họ quay lại phần thi của các thí sinh. Nó run sắp chết rồi đây. Vị giám khảo ngồi ở giữa lên tiếng.

– You’re Vietnamese?

– Yes madam.

– Your application form said that you audition in dancing?

– Yes.

– Then do you bring your music? We need it.

– Ah yes, here.

Nó đưa USB của nó cho người quay phim. Một phút sau đó, bài nhạc của nó bắt đầu vang khắp căn phòng. Nó hít một hơi thật sâu. Nó chọn Cocaine – choreography by Koharu Sugawara. Nó luôn bị cuốn hút bởi mỗi điệu nhảy của Koko, nên nó quyết định chọn Cocaine làm bài thi của mình. Nó phiêu theo điệu nhạc, feel the beat. Dường như chỉ có nó đứng trong căn phòng này, cơ thể phiêu theo bài nhạc. Mọi động tác, đến cả cái lắc tóc, nó cũng làm một cách hoàn hảo. Dứt khoát. Tự tin. Hai từ để miêu tả nó lúc này. Có thể nói nó rất cố gắng trong lần này.

– Okay. Stop.

Nó dừng lại.

– Now, we will use one of our songs. You’ll have to dance to it. Got it?

– Yes.

Cuối cùng thì phần nó sợ nhất. Freestyle dance. Nhạc nổi lên. Đó là một bài nhạc mix. Nó quyết định popping. Trước đây, nó có học qua popping, nhưng chưa một lần nào dám thử feel the beat cả. Nhưng lần này nó sẽ thử. Mong công sức học popping của nó sẽ được đền đáp..

Nhạc tắt. Nó nhắm mắt. Có tiếng vỗ tay. Có tiếng vỗ tay ? Nó mở mắt ra, thấy 3 vị giám khảo đang cười rất hài lòng và vỗ tay. Nó không thể ngăn khóe miệng nhếch lên được, nên nó cũng cười và cúi đầu cảm ơn mọi người.

– How long have you danced little girl?

– 4 years, madam.

– That was brilliant ! The way you feel the beat, the way you smile when you‘re dancing. Perfect.

– But. We can’t promise you anything. Keep trying your best. We will send you the result via email. Bye !

– Thank you so much. Good bye !

Bước ra khỏi căn phòng ấy, nó cười tươi hơn bao giờ hết ! Họ nói “perfect”. Nó chưa bao giờ nghĩ bản thân mình hoàn hảo cả. Vậy mà hôm nay nó được khen là “perfect”, mà không ai khác, chính là các judges. Trời ơi. Có chết nó cũng không dám nghĩ đến.

[Luhan/EXO Fanfiction] Không Anh, thì không ai khác ! [Chap 6]

CHAP 6: Dancing

Sau khi chờ Luhan đi khỏi, nó mới tiếp tục “phi vụ” của mình. “Practice room cuối cùng… practic… ah thì ra là cái phòng đối diện với phòng mà Luhan vừa ra khỏi”. Nó khẽ gõ cửa. Nó nghe thấy tiếng vỗ tay liên tục và cái giọng eo éo của Han Mi.

– Cơm, cơm, cơm, cơm……

Tiếp đón nó là cái mặt phởn hơn giải phóng đất nước của Han Mi, cười sắp ngoác cả mồm ra đến nơi.

– Mời tiểu thư ăn cơm.

– Hôm nay cho tao ăn cái gì vậy?

– Đừng hỏi như thể tao là cô cấp dưỡng nhá ! Bộ không định mời tao vô sao ? Đi bộ nãy giờ mỏi chân quá nè ~~~

– Mời vào ~

Han Mi làm cử chỉ như mời khách vào tiệc ấy haha~ Nó vừa cười vừa bước vào. Nụ cười của nó bỗng tắt ngấm khi nó nhìn vào căn phòng. Nó không nghĩ là có nhiều người như thế này. Nó chỉ nhận ra chị Jung Ah, Jenny, và chị Bomi thôi. Còn lại 6-7 người nó đều không quen biết. Một vài còn là con trai nữa. Một vài người đang nói chuyện rất vui vẻ, một vài thì lăn quay ra ngủ hết trơn, hình như thầy giáo cũng đã đi nghỉ trưa rồi.

– Làm sao mà chết sững vậy mày? Chào mọi người đi chứ.

– Hầy sao toàn người tao không quen vậy cà.. Mày biết tính tao hay ngại rồi mà..

– Yên tâm tao đã nói với mọi người trước rồi. E hèm mọi người ơi, đây là Jjang Mi bạn của em.. Người mà lúc nãy em nói với mọi người đấy !

Han Mi đẩy nó ra phía trước, vỗ tay một cái để lấy sự chú ý của mọi người. Trời Han Mi nó có cần làm như thể mọi người đang gặp ai đó quan trọng như vậy không. Híc mặt nó đỏ lựng cả lên.

– Annyeonghaseyo. Em là Jjang Mi bạn của Han Mi ạ. Em đến đưa cơm cho Han Mi. Rất vui được gặp mọi người ạ.

– Chào em…

– Chào chị ạ ~~

– Chào cô bé ~~

Han Mi giới thiệu mọi người cho nó

– Kia là chị Bomi, bé Jenny và chị Jung Ah mày đã biết rồi nhé ! Đây là chị Eunna, Shin Hye bằng tuổi mình này, chị Bo Hwa, chị Haerim, chị Mira, anh Minkwan và cái anh đang ngủ ở góc kia là Seo Youngho *nói nhỏ* gọi anh ấy là John nhé.

Mọi người khi nghe đến tên mình thì đều giơ tay ra để bắt tay với nó, riêng cái tên nằm ở góc phòng đó không thèm mảy may quan tâm luôn. Nhưng mà, ai cũng đẹp hết trơn. Nó tủi thân nghĩ đến bản thân mình. Aigooooo ~~ Nó ngồi tám chuyện với mọi người, kể về cuộc sống du học sinh của nó, môi trường học tập, thậm chí chị Haerim còn hỏi về các chàng trai nữa. Nó ngập ngừng trả lời rằng có lẽ nó đã biết mục tiêu của mình là ai rồi, nhưng người ấy lại không ở trong trường, khi đó tất cả mọi người “wow~” lên một tiếng rõ to. Nó gãi đầu gãi tai vì ngại.

– Jjang Mi ah ~ Nghe Han Mi kể là em nhảy rất giỏi. Có phải không ? Give us some moves babe ~~~ – Chị Eunna nói

– Oa~ Thực sự là em nhảy không có giỏi mà …. Chỉ là tự tập ở nhà thôi ạ.. – Nó cười trừ rồi nhéo Han Mi đang ngồi cạnh nó một cái rõ đau.

– Thôi nào ~ Nhảy thử cho bọn chị em một chút thôi. Ở đây cũng đâu có ai đâu, không phải ngại đâu.

Mọi người đồng thanh nói “Nhảy đi ! Nhảy đi ! Nhảy đi!” làm nó không còn cách nào khác là phải đứng lên và nhảy cho mọi người xem. Nó đưa bài nhạc cho chị Eunna, sau đó nó nhìn thằng vào tấm gương rộng trước mặt, tập trung nhìn vào cơ thể nó, điều nó luôn làm trước khi nhảy, luôn giúp nó tự tin hơn. Nhạc bắt đầu nổi lên, nó nhảy I kissed a girl và Circus của SNSD. Tập trung hết mức có thể. Mọi người bắt đầu vỗ tay tán dương. Nó cảm thấy tự tin hơn và nở một nụ cười chiến thắng. Khi đang tập trung nhìn vào gương, bỗng nhiên nó để ý thấy cái tên nằm ngủ ở góc phòng đó, bây giờ đã ngồi dựa đầu vào tường, chăm chú xem nó nhảy không rời mắt. Có lẽ tiếng nhạc đã đánh thức hắn ta rồi. Hình như hắn ta cũng nhận ra là nó đang nhìn hắn, nên đã cười khẩy một cái. Aish ! Không hiểu sao nhưng ngay từ đầu nó đã không có cảm tình với tên đó ! Nó kết thúc bài nhảy với một cái xoạc chân siêu mượt. Mọi người vỗ tay rất nhiệt tình. Chủ yếu là nói nó lúc nhảy sexy khác hẳn với lúc bình thường và một vài nhắc nhở về việc thi thoảng nó còn bị trật nhạc. Nó cười và cúi đầu cảm ơn mọi người..

Seo Youngho’s POV

Aigoooooo~ Đang nghỉ trưa mà ai lại bật nhạc ầm ĩ vậy? Khó chịu quá đi. Tôi mới ngủ được có một chút mà. Cố gắng ngồi dậy xem ai là người phá hoại giấc ngủ của mình, thì tôi thấy một cô gái đang nhảy cho mọi người xem. Cô gái này trông rất lạ. Thậm chí tôi còn không nhớ là cô ta bước vào phòng từ lúc nào nữa. À, tôi ngủ mà, làm sao biết. Thậm chí tôi còn chưa thấy cô ta trong SM building một lần nào cả. Thực tập sinh mới ? Sao mà thế được, đây là lớp nâng cao, những thực tập sinh xuất sắc mới được vào lớp này, người mới sao có thể vào. Nhưng thực sự… Cô ta… nhảy rất có hồn và, không thể phủ nhận, rất sexy ! Tôi không thể rời mắt khỏi mọi chuyển động của cô ta. Hey ! Tôi cũng là đàn ông mà ! Ngắm một cô gái là bản năng rồi. Nhất lại là một cô gái có sức hút như thế này. Oa~ cô ta đã để ý đến tôi rồi kìa, be the sexy man as I am, tôi cười khẩy một cái ! Cô ta lập tức tập trung vào tấm gương. Oa~ playing hard to get, this is going to be fun ~

Nhưng kia là, đó chẳng phải là mũ len của Luhan hyung sao ? Sao cô ta lại đội nó? Em gái ? Người yêu ? Ehhhhhh….. Thầy Lee Soo Man sẽ không vui vì chuyện này đâu haha~ Thú vị đây.

– Chào mọi người đến giờ em phải về rồi ạ. Hôm nay em rất vui. Cảm ơn mọi người. Bye bye ~~

– Đi cẩn thận nhé em !

– Vẫn kế hoạch cũ nhé con dồ ! Ai hỏi thì cứ bảo là Lee Han Mi nhá !

– Audition vào công ty đi em ~~~~

– Bye bye !!

Tôi giựt giựt áo Minkwan hỏi:

– Con bé đó là ai vậy ?

– Cập nhật muộn vậy mày ? Bạn thân của Han Mi đó.

– Vậy không phải thực tập sinh hả ?

– Không. Nhưng mày có xem con bé nhảy không ? Thừa sức vào SM mình rồi.

– Uhmmm…

Vậy ra không phải thực tập sinh. Sao cô bé vào được đây? Nếu bị phát hiện sẽ gặp rắc rối mất. Mối quan hệ của cô bé với Luhan hyung là gì ? Trong lòng dấy lên cảm giác rất khó chịu, nhưng trước khi kịp nhận ra, tôi đã thấy cô bé ở đằng trước rồi. Tôi chạy theo cô bé ư? Mày làm gì vậy John haizzzzzz ~ Thôi thì đã chót làm rồi..

– Cô bé ! Đứng lại chút đã !

Tôi thấy cô bé lập tức đứng lại, sợ sao ?

– Anh biết em không phải thực tập sinh, việc em ở đây là không được phép, không nên tái phạm lần nữa đâu.

Cô bé khẽ quay đầu lại, vẫn chưa dám ngẩng mặt lên, lí nhí:

– Em là Lee Han Mi ạ.

– Cô bé ! Anh biết em là ai. Nói dối không phải là điều tốt. Em có biết là làm như vậy sẽ khiến bạn em gặp rắc rối không ?

Cô bé lập tức ngẩng mặt lên, đôi mắt mở to, nỗi sợ hãi hiện rõ. Nhưng khi nhìn thấy tôi, đôi mắt lập tức trở về như bình thường, bình thản, trong veo.

– Ra là anh sao. Anh biết tôi là bạn của Han Mi rồi mà. Tôi chỉ mang cơm lên cho Han Mi thôi. Và tôi sẽ rời khỏi đây ngay bây giờ. Chào anh ~

Nói xong cô bé quay lưng lại phía tôi, chậm rãi đi tiếp. Tôi mở to mắt, miệng há hốc, thái độ đó là sao ? Không sợ tôi sẽ hét toáng lên là có người lạ trong công ty sao ? Thái độ như chắc chắn là tôi sẽ không làm gì tổn hại đến cô bé vậy. Bình thản. Trong veo. Đôi mắt. Tôi cứ đứng đó khoảng 5 phút. Trong đầu tôi tái hiện một loạt hình ảnh: khi cô bé ấy nhảy, khi cô bé đứng lại vì sợ, đôi mắt thay đổi khi nhìn thấy thôi, và.. chiếc mũ của Luhan.

Tôi phải có được cô bé ấy !

[Luhan/EXO Fanfiction] Không Anh, thì không ai khác ! [Chap 5]

CHAP 5: Lunch Time

 

Thế là cuộc sống ở Seoul của nó cũng được hơn 3 tháng rồi.

Căn bản là vẫn phải sống một mình. Nó học nấu các món ăn Hàn Quốc, học cách dọn dẹp nhà cửa, đôi khi cũng cần mời bạn học đến nhà chơi chứ !

Nó vẫn thường xuyên đến dorm của Han Mi chơi, nấu ăn, dọn dẹp cho mọi người, vì hầu như lúc nào mọi người cũng rất mệt. Mối quan hệ giữa nó và mọi người ngày càng thân thiết. Đều là con gái, có đêm nó ngủ lại dorm luôn, tâm sự tuổi hồng với mọi người. Thực ra, là nó ghét cái cảm giác ở nhà một mình vào ban đêm. Vừa sợ, vừa cô đơn. Hai điều mà nó ghét nhất ! Nó đã cố năn nỉ Han Mi về ở với nó, nhưng không thể.. Các bạn học thì đều đăng kí ở kí túc hết, không thể phá hợp đồng được, và nó cũng chẳng thân thiết với ai lắm, chỉ là bạn bè xã giao thôi. Vì thế nên nó hay ở lại dorm của Han Mi lắm. 10 người cứ như một gia đình ấy !

Nó tích cực tham gia vào các hoạt động dành cho sinh viên của trường, nên riết các thầy cô nhớ mặt nó luôn, thậm chí mọi người còn đặt nickname cho nó là “Cô gái Việt Nam bé nhỏ”. Ở trường còn có CLB Nhảy nữa, vậy là nó vẫn được theo sở thích của bản thân, mọi người lại rất thân thiện nữa.

Nhưng… Kể từ lần ở quán trà sữa, nó không còn gặp lại Luhan hay Sehun  nữa, nó nghe Han Mi kể là họ đang trong quá trình chuẩn bị comeback. Siêu bận rộn đây.

Mới chớm đông, nó đã thấy thích rồi. Nó muốn thấy tuyết. Muốn lắm luôn ấy. Mười tám năm sống trên đời chưa được chạm vào tuyết bao giờ luôn.. Không biết cảm giác sẽ như thế nào. Nhưng đông Hàn rất lạnh. Khi còn ở Việt Nam, kể cả mùa đông, nó cũng mặc rất phong phanh, vì nó vẫn chịu được. Còn ở đây, quần áo mùa đông bố mẹ nó gửi sang, có mặc đến mấy cái áo len và áo khoác cũng vẫn thấy lạnh. Nó cũng nghĩ đến việc mua thêm quần áo mới, nhưng hiện tại nó vẫn chưa được đi làm thêm, mà nó lại không muốn phiền bố mẹ, vì học phí đã đủ đắt đỏ rồi, nên lại thôi. Không sao, nó cũng không đóng băng được đâu mà.

Sáng hôm đấy là một sáng giữa tháng 11, nó nhận được tin nhắn của Han Mi, nói nó có thể làm đồ ăn và mang đến SM building cho Han Mi được không, vì Han Mi quên hộp đồ ăn trưa ở nhà mất rồi. Đang trong tiết học, mà điện thoại lại kêu, nó xin lỗi giáo sư và vội trả lời tin nhắn “Okay”. Thực ra, lâu rồi nó cũng không gặp Han Mi, vì Han Mi bận luyện tập, thực sự là nhớ.

Tan học, nó vội về nhà chuẩn bị đồ ăn cho Han Mi, một hộp bento siêu đáng yêu, chắc chắn sẽ làm Han Mi cười dù có mệt đến đâu đi chăng nữa. Nó gói thêm chút kimchi và nấu thêm chút canh rong biển nữa. Vậy là xong ! Nhớ ra Han Mi thích uống sữa chuối, trên đường đi nó ghé qua siêu thị mua 2 bịch cho Han Mi nữa.

Hôm đấy trời rất lạnh, giữa trưa mà nhiệt độ chỉ có 12 độ C. Nó thì vẫn chủ quan như thế, ăn mặc rõ phong phanh. Bên trong là áo len, bên ngoài vỏn vẹn cái áo phao, quần jeans, chân đi sneakers, đầu đội snapback. Trông nó cứ như mặc đồ dành cho mùa thu ấy. Có ngày ốm chứ chẳng đùa. Chính vì thế mà nó chọn đi bộ, mặc dù khoảng cách khá xa, mong sẽ làm thân nhiệt ấm hơn chút.

Đến SM building rồi, dừng lại một chút thôi mà nó đã thấy lạnh lắm rồi, vậy mà bên ngoài có một nhóm fans trông như kiểu đã đứng ở đó lâu lắm rồi ấy, ai cũng run cầm cập nhưng lại trò chuyện với nhau khá vui vẻ. Khi nó đi qua mọi người quay ra nhìn, nó khẽ cúi đầu chào và họ cũng làm như vậy. Mọi người rất lịch sự. Hình như họ là fans của EXO, vì nó thấy họ có cầm banner ghi tên một vài thành viên EXO. Aigooooo ~ EXOOOOOOOO. Thật là làm nó nhớ đến một vài người quá !

Thú thật đây là lần đầu tiên nó được phép vào tòa nhà SM, thực ra, cũng không hẳn là “được phép”. Mà là Han Mi đã lách luật nhắn tin cho nó mã số mở cửa và nếu có ai hỏi thì cứ bảo “Em là thực tập sinh, Lee Han Mi”. Cũng may là khi nó bước vào cửa thì không ai hỏi nó là ai cả. Nó lễ phép cúi chào từng người một sau đó gọi điện cho Han Mi.

– Mimi à ở tầng bao nhiêu vậy ?

– Jjang Mi hả? Đến nơi rồi á? Có vào an toàn không vậy?

– Rất ổn luôn hahahaha

– Tầng 12 nhé ! Practice room cuối hành lang nhé ! Nhớ nha.. Nếu còn gặp ai thì cứ bảo là thực tập sinh Lee Han Mi đấy !

– Thực sự là không hiểu nổi mà.. Họ không biết mặt mày hay sao chứ ? Nếu bị phát hiện thì sao ?

– Yên tâm đi ở đây chỉ có tao với mày là người Việt thôi, họ cũng không phân biệt được đâu.

– Ờ rồi ok…

“Tầng 12… tầng 12” Nó bấm nút thang máy rồi lên tầng 12.

Wow thực sự là cái hành lang này nhìn nguy hiểm quá ta, vừa im vừa vắng, huhu. Bước ra khỏi thang máy, nó khẽ đi thật chậm và nhẹ, rón rén rón rén, nó không muốn ai biết là nó đang ở đây cả. Bỗng nhiên cánh cửa gần phía cuối mở ra, một bóng người đi ra từ căn phòng ấy. Nó lại phải giả vờ như thể chuyện nó ở đây là một điều rất bình thường, nhưng thực sự trong lòng đang nóng như lửa đốt sợ bị phát hiện. Khi sắp đi qua người đấy, nó khẽ cúi đầu xuống, vừa để chào, vừa để che mặt luôn. Rất may nó đã thoát nạn. Người ấy chỉ gật đầu chào lại thôi. Nó đang mở cờ trong bụng được vài giây thì người kia bỗng cất tiếng nói.

– Jjang Mi.

Nó nghĩ “Qủa này xong em rồi, Han Mi à phi vụ không trót lọt”. Nó đứng im tại chỗ, không dám nhúc nhích, hai chân như sắp sụp xuống vì run rồi. Nghe thấy tiếng bước chân của người kia lại gần, nó lại càng sợ hơn. Bỗng nhiên, có thứ gì đó được nhấc ra khỏi đầu nó. Nó giật mình. Snapback của nó ! Nó lập tức quay lại xem người kia là ai, sao lại lấy snapback của nó.

– Jjang Mi, em có biết là, dưới cái lạnh 12 độ C như vậy, một cái snapback chẳng giải quyết được điều gì không ? ….

Nó ngây người ra. Đó là Luhan. Người đó là Luhan. Cũng đúng. Ở đây thì còn ai biết nó ngoài Luhan, Sehun và Han Mi chứ! Và bây giờ anh ấy đang đội mũ len của mình lên đầu cho nó, thậm chí còn chỉnh sao cho thật đẹp nữa.

– Đấy ! Như vậy là ổn rồi. Có thấy ấm hơn không ? Hàn Quốc rất lạnh. Từ lần sau hãy mặc ấm hơn nhé !

Đến khi Luhan vẫy vẫy tay trước mặt, nó mới nhận ra là nó đang nhìn chằm chằm vào mặt anh. Nó vội chớp chớp mắt. Nó đưa tay lên đầu sờ vào chiếc mũ len. Thực sự ấm, ấm hơn rất rất nhiều ấy.

– Kamsahamnita Luhan oppa. Thực sự rất ấm ạ. Em sẽ để ý hơn.

Luhan đội cái snapback của nó lên đầu anh, theo đúng cách mà nó hay đội, đó là đội ngược cái cap ra đằng sau, vừa đi lùi xa khỏi nó vừa nói:

– Không phải dùng kính ngữ nhiều vậy đâu, chúng ta đều là người nước ngoài, nhớ chứ ? Dùng kính ngữ không hề thoải mái chút nào. Gọi anh là Xiao Lu. Bây giờ anh có việc phải đi rồi. Annyeong ~

Anh quay người đi được 2 giây, lại quay người lại, nói với theo:

– Và cái mũ len ấy, em cứ cầm đi, không phải đưa lại cho anh đâu, em nói rằng nó ấm mà, phải không ? Lần sau nhớ mặc ấm một chút, nghe không ? Anh đi nhé !

Nó nhìn theo anh một lúc, rồi vội hét với theo trước khi anh bước vô thang máy.

– Vâng ! Cảm ơn anh một lần nữa, Xiao Lu !

Rồi lại nói thầm với bản thân “Thật sự rất ấm, Tiểu Lu !”

[Luhan/EXO Fanfiction] Không Anh, thì không ai khác ! [Chap 3+4]

CHAP 3: Trainee & Beautiful Seoul

 

Có một sự thật phũ phàng là, Han Mi, con bạn thân nhất trên đời của nó, hiện tại đang là trainee – thực tập sinh của SM Entertainment, điều này giải thích cho cái ngoặc kép “du học” ở phần đầu. And YES! SM ENTERTAINMENT baby !!!!!

Con bé đó, mãi tới khi sang Hàn được 1 tháng rồi, mới dám nói sự thật cho nó nghe. Nghe xong mà nó shock quá không thở được. Gì chứ ??? Trainee ư ??? SM Ent ??? Đúng là troll nhau. Lúc đó, nó vừa vui vừa bực. Nó nghĩ với cái tính cả thèm chóng chán của Han Mi, liệu nó có bỏ cuộc giữa chừng không ? Vì theo như nó biết, thì cuộc sống thực tập sinh rất khổ, Han Mi có chịu được không?

Bây giờ thì nó biết là nó đã sai khi nghi ngờ bff của nó như thế !

Han Mi không hề là một đứa dễ bỏ cuộc.

Cuộc sống của một thực tập sinh không thể nhàm chán hơn, nhưng nó vẫn không kêu ca lấy 1 tiếng.

Đôi khi kết quả không được như ý, nó cũng không kêu lấy 1 tiếng.

Lần nào gọi điện về cho nó, Han Mi cũng nói “Tao sẽ cố gắng mày ạ!”, giọng nó nghe như sắp vỡ òa rồi, nhưng nó vẫn nhịn. Những lúc như thế, nó chỉ cười nhạt một cái và nói “Tao tin ở mày.” Mong rằng câu nói đó sẽ động viên Han Mi được phần nào.

Bây giờ thì nó đang ở đây, trong dorm của Han Mi. Một dorm mà có đến 9 người ở. Thật may là nó đã làm thủ tục thuê phòng trọ trước khi đến Hàn Quốc, nếu nó ở đây, vậy là tất cả 10 người, sẽ càng chật chội và gây khó chịu với mọi người thôi. Nó đã cố gắng thuyết phục Han Mi chuyển đến ở cùng nó, nhưng điều kiện không cho phép. Thực tập sinh phải ở trong dorm được SM sắp đặt. Vậy là nó sẽ phải ở một mình rồi.

Nó gọi điện cho mẹ rồi ngồi tám chuyện với Han Mi hồi lâu, thì có 7 cô gái lần lượt về nhà, nó đoán có lẽ họ vừa đi tập luyện về, trông họ thực sự rất mệt mỏi. Nhưng mọi người vẫn bỏ chút thời gian để làm quen với nó.

(A/N: Chữ nghiêng là nói chuyện bằng tiếng Hàn, chữ nghiêng trong ngoặc kép là tin nhắn)

– Chào em, chị là Jung Ah, hơn Han Mi 2 tuổi. Rất vui được làm quen với em.

– Chị là Anna, cho phép không nêu tuổi tác nha haha~~ chị đến từ Mĩ.

– Tớ là Sun Ah, bằng tuổi với cậu và Han Mi, tớ vào SM cùng một ngày với Han Mi đó, cậu cũng đến từ Việt Nam nhỉ? Việt Nam đẹp chứ? Cậu sang đây học tiếng hả? Chúc may mắn haha ~

Cứ lần lượt như thế mọi người giới thiệu về bản thân, còn có chị Ye Jin, chị Bomi, chị Sun Mi, và một cô bé kém nó một tuổi, Jenny. Và Sun Ah đó, thực sự, nói rất nhiều (haha~)

– Chào tất cả mọi người. Em là Jjang Mi, bạn thân của Han Mi. Em đến Hàn Quốc để học Đại học. Vì em chỉ có Han Mi là người quen tại Hàn, nên em rất mong được làm bạn với mọi người, để đỡ thấy cô đơn. À ừ, Sun Ah, Việt Nam rất đẹp. Nếu có thời gian mọi người nên đến đó du lịch. Thực sự đẹp.

– Em cứ yên tâm.. Thêm bạn thêm vui mà.

Cứ thế chúng nó ngồi tám chuyện đến nửa đêm thì bắt đầu đi ngủ. Đêm nay nó sẽ ngủ tại dorm, vì mai mới là ngày đến nhận phòng trọ cơ.

Sáng hôm sau, nó thức giấc bởi một tiếng còi to, giật mình với lấy cái điện thoại xem đồng hồ “TRỜI ƠI MỚI CÓ 5H30 MÀÀÀÀÀÀ~~~~~~”

Han Mi thì thầm bên tai nó:

– Dậy đi đồ lười, thường ngày bọn tao vẫn dậy giờ này, dậy đi.

– Thực sự là không muốn, Mimi à ~~~~

– Dậy đi nào, tao đã xin phép thầy cho tao nghỉ lịch hôm nay để đưa mày đi tham quan Seoul rồi. Có muốn đi không ?

– Mhmmmmmm…

– Này cả năm tao mới xin nghỉ được 1 ngày đấy ! DẬY NGAY !

Nó lảo đảo ngồi dậy, lầm bầm:

– Mimi ah~~ Mày không khác gì mẹ tao cả ~~

Cả ngày hôm đấy, nó và con bạn thân nhất của nó, lang thang trên đường phố Seoul, ghé vào những quán ăn ngon để nó có thể biết được ẩm thực Hàn Quốc tuyệt vời đến thế nào.

Nó có thể cảm nhận được cái sự náo nhiệt nơi thành phố này, đông người qua lại, sáng rực đèn, mọi hoạt động tiếp diễn không ngừng nghỉ. Thật khác với quê nó. Quê nó trầm và vắng vẻ. Rộng, nhưng không có nhiều. Đúng là bước ra thế giới mới biết nó to lớn và hùng vĩ đến thế nào..

Nó và Han Mi chọn quán trà sữa Đài Loan gần SM building là điểm đến cuối cùng. Trà sữa thực sự khác ở Việt Nam. Ngọt và thơm hơn rất nhiều ấy.

Khi đang mải mê nghịch những hạt trân châu dưới đáy cốc, nó bỗng thấy Han Mi đứng lên chào ai đó.

– Annyeonghaseyo, sunbaenim !

Mặc định, nó cũng đứng dậy và cúi đầu chào:

– Annyeonghaseyo, oh uhmmm ……

Nó chẳng biết phải xưng hô thế nào cho phải, nên nó đã ngẩng đầu lên xem đó là ai.

– Oh my god !

CHAP 4: “Oh we meet again !”

 

– Oh my god !

Nó không tin vào mắt mình nữa, đứng trước nó là hai chàng trai đẹp như hoa, và hãy thử đoán xem, một trong hai người họ là chàng trai nó đã gặp ở sân bay hôm trước.

– Oh anyeong Han Mi ahhh ~ và… ai đây nhỉ ? – Chàng trai còn lại đáp lại Han Mi.

– Uhm đây là Jjang Mi, bạn thân của em, mới đến Hàn Quốc hôm qua, cô ấy thật là xinh, sunbae nhỉ ?

Aish Han Mi đúng là thích làm người ta bẽ mặt mà. Mà cũng chẳng cần Han Mi phải làm thế, nó cũng đủ ngại đến mức nãy giờ cứ cúi gằm mặt xuống rồi. Nó không ngờ lại có ngày gặp lại chàng trai mà nó nghĩ là nam thần kia. Mà lại quá sớm thế này !!

– Đúng ! Rất xinh mà ! Tại sao lại cúi gằm mặt xuống vậy. Cô bé, oppa và Luhan hyung sẽ không làm hại cô bé đâu mà…Tụi anh cũng là bạn của Han Mi. Làm quen được chứ ? Anh là Sehun.

Luhan ? Tên cậu ấy là Luhan. Và hơn tuổi ? Vì cậu trai kia xưng oppa, vậy là hơn tuổi rồi. Cậu ta còn gọi Luhan là hyung. Vậy ra Luhan cũng hơn tuổi.

– Uhmm nae. Em tên là Jjang Mi. Rất vui được làm quen với … uhmm… hai oppa..

Nó ngẩng đầu lên và nở một nụ cười thân thiện nhất có thể, và thấy Sehun  đang cười rất tươi. Còn Luhan thì…. Đang nhìn nó, và cười, là một nụ cười ấm áp, và đầy ẩn ý nữa.

– Oppa là Luhan. Rất vui được gặp lại em.

– Tụi anh đều là tiền bối của Han Mi trong công ty SM.. Tụi anh là thành viên EXO. Em có biết EXO không ?

– EXO ? Uhmmm … em có biết sơ qua ạ.

– Vậy thảo nào không nhận ra bọn anh. Mà chờ chút ! Luhan hyung.. Gặp lại? Là sao?

Sehun hỏi với bộ mặt khó hiểu.

– À, Sehun. Em còn nhớ hôm qua hyung gửi tin nhắn với em kể về chuyện cô gái hyung gặp ở sân bay chứ ? Chính là Jjang Mi đây ! Cô gái bị fans đẩy ngã ấy !

Vậy ra đó là fans, thảo nào họ đông như thế ! Cả Han Mi và Sehun đều nói cùng một lúc, với cùng một giọng ngạc nhiên.

– Là Jjang Mi đó hả?

– Bay gặp Luhan sunbae lúc nào vậy?

Nó ngập ngừng.

– Vâng, hôm qua em đã bị fans của Luhan đẩy ngã, và anh ấy đã rất tốt bụng đỡ em dậy. Thực sự cảm ơn một lần nữa ạ.

– Không có gì đâu, Jjang Mi ah ~

Nó khẽ đỏ mặt. Chưa người con trai nào gọi nó một cách ngọt ngào như thế cả ! Đây lại là Luhan, nam thần ! Hay nó đang hoang tưởng rồi.

Luhan và Sehun có nán lại tám chút chuyện với nó và Han Mi, thực chất toàn là Han Mi và Sehun nói chuyện với nhau. Nó và Luhan có đụng mắt nhau vài lần, và mỗi lần như thế, Luhan oppa đều nở một nụ cười rất ấm áp. Không biết nữa… Chỉ là, nó thấy rất ấm áp thôi ~

Sau đó chúng nó chia nhau mỗi người một ngả. Nó và Han Mi về dorm, Luhan và Sehun  mua thêm mấy cốc trà sữa cho những thành viên còn lại rồi cũng về dorm luôn.

Không thể tin nổi, người con trai đầu tiên nó đụng phải ở Seoul hoa lệ này, lại chính là Luhan – một idol được hàng vạn fan girls yêu mến.

[Luhan/EXO Fanfiction] Không Anh, thì không ai khác ! [Chap 1+2]

CHAP 1: Vietnam – Korea

 

House, 2h16’ – 15.07.2014

*You got a new message*

Nó ngó đồng hồ, hơi cau mày vì nghĩ giờ này mà ai lại nhắn tin cho nó vậy?

From: Han Mi moaz moaz (con chết bầm >.<)

Thì ra là con bạn thân của nó, cái đứa chết bầm bỏ nó lại Việt Nam để “du học” ở Hàn ấy, báo hại nó không biết đi tụ tập với ai, tại chẳng ai làm nó thấy thoải mái bằng Han Mi cả. Nhớ ngày nào nó với Han Mi còn rang lạc, uống rượu mừng sinh nhật nó hồi năm nhất trung học, sang năm hai trung học thì hai đứa bù đầu vào học bù cho năm nhất, đến năm cuối thì nó cắp đồ bay qua đó, đùng cái bây giờ nó đã qua đó được 2 năm rồi.

“Ê bao giờ sang tao?”

To: Han Mi moaz moaz (con chết bầm >.<)

“Bộ không nhận được tin nhắn của tao hay sao ? Ngày kia tao qua rồi con nhóc :3”

From: Han Mi moaz moaz (con chết bầm >.<)

“Trời ơi không có nhận được tin, sang gấp vậy :o”

To: Han Mi moaz moaz (con chết bầm >.<)

“Bộ có muốn bà sang  không con?”

 

From: Han Mi moaz moaz (con chết bầm >.<)

“Rồi rồi cứ sang đây đi chị sẽ tiếp đãi em “tử tế” muahhahahahaha Ờ mà giờ ở nhà cũng muộn lắm rồi, đi ngủ đi con :*”

To: Han Mi moaz moaz (con chết bầm >.<)

“Chẳng phải bên đó cũng đã muộn lắm rồi sao, mày còn nhắn tin được cho tao còn gì, ờ thôi bà ngủ, chào con :* nite nite xoxo”

Mắng con bạn là đồ chết bầm vì bỏ nó ở lại Việt Nam, chẳng khác gì nó tự mắng bản thân. Nó cũng vừa hoàn thành thủ tục sang Hàn du học, cũng sẽ bỏ lại gia đình người thân nó ở lại Việt Nam. Từ nhỏ, nó đã thích được đi đây đi đó, đã thích tìm hiểu nhiều nền văn hóa khác nhau. Khi nhà nó bắt đầu khá giả, nó thiết nghĩ sẽ làm thủ tục đi du học xem sao. Ai ngờ nó qua thật. Bây giờ nó sắp thành tân sinh viên Đại học Yonsei – khoa Tiếng Hàn. Có đánh chết nó cũng chẳng tin là nó sắp được gặp lại con bạn nó, cái hôm Han Mi đi, nó khóc như mưa như gió, cứ như thể Ngưu lang – Chức nữ chia lìa ấy, ai ngờ bây giờ chúng nó gặp lại nhau sớm thế này.

Nó – năm nay mới chớm 18, vừa tốt nghiệp trung học xong, bằng khá. Khá tự hào về bản thân vì nó cũng đạt được một vài giải thưởng khi còn học trung học.

Xin phép giữ bí mật tên Việt của nó, vì cuộc đời của nó sau này, sẽ gắn liền với tên tiếng Anh (Rosie) và tất nhiên, tên tiếng Hàn. Tên Hàn của nó là Jjang Mi, nó mặc định cho bản thân cái quyền được thêm 1 chữ “j” nữa vào tên, để được chữ jjang – “the best”.

“The best” chỉ là để động viên bản thân thôi. Chứ nó hoàn toàn ở mức average (haha). Mặt có nét Tây tây, da trắng và mái tóc dài thẳng. Chiều cao vỏn vẹn mét sáu mươi ba, cân nặng đầu bốn. Không phải cứ Tây tây là xinh đâu nhé, như nó là 1 ví dụ. (A/N: Cái này mình lấy mẫu là chị Tammy Tran nha, mọi người có thể search chị ấy xem thử. Chị ấy rất xinh, nhưng vì nữ chính “khiêm tốn” nên tự nhận xét vậy)

Nó yêu và đam mê nhảy, nó đã tập nhảy từ năm 13 tuổi rồi cơ. Nhưng nó đã luôn hứa với bản thân, sẽ giữ nhảy là một sở thích.

Gia đình nó cũng khá giả, “khá giả” thôi nhé, đủ để chu cấp cho nó đi du học, chứ không phải giàu nứt đố đổ vách đâu. Nó có một anh trai đang học năm 3 đại học rồi. Anh là người nó thần tượng nhất. Và anh hoàn toàn ủng hộ việc nó chọn du học là con đường tiếp theo.

À, lí do… lí do mà nó chọn Hàn Quốc là vì gì ? Cũng như bao teen nữ của Việt Nam bây giờ, nó chọn Kpop là dòng nhạc ưa thích của bản thân. Vì thế, nó cũng muốn tìm hiều thêm về Kbiz khi sang Hàn nữa. Nó đã học tiếng Hàn được gần 2 năm, cũng đủ dùng..

Tóm gọn lại, nó chỉ là một cô bé bình thường, ngoài việc được ông trời ban cho điều kiện để đi du học, để chui ra khỏi cái vỏ, thì chẳng có gì đặc biệt.

Noi Bai Airport, 13h – 17.07.2014

 

– Con gái, sang đó.. nhớ chăm sóc bản thân cẩn thận, nhớ ăn uống đầy đủ, ngủ đủ giấc… sang đến nơi, nhớ gọi cho bố mẹ… nghe không?

1h nữa máy bay cất cánh, nó nhìn mẹ nó nghẹn ngào dặn dò trước khi nó đi mà cũng rưng rưng. Bố nó run run khẽ siết vai mẹ nó, động viên. Cũng phải thôi, ai lại yên tâm cho được khi đứa con gái vừa tròn 18t phải sang nơi đất khách quê người một mình chứ !

– Mẹ. Yên tâm đi. Con sẽ chăm sóc bản thân thật tốt !

Nói rồi nó ôm mẹ, bố, và anh trai, sau đó quay lưng bước đi làm thủ tục chuẩn bị lên máy bay. Nó nhất quyết không để gia đình mình thấy một giọt nước mắt nào, nó muốn chứng minh rằng nó đủ mạnh mẽ để chịu đựng một mình khi ở bên kia. Nhưng, ngay khi quay đi, nó đã không kìm được, bước về phía trước một bước, nó lưỡng lự dừng lại, rồi hít một hơi thật sâu, nó muốn giữ chút hương vị Việt Nam cho bản thân trước khi đi, cũng là để ngăn giọt nước mắt sắp rơi xuống của nó. Quay đầu lại nhìn mọi người, và cười một cái, muốn mọi người có thể yên tâm về nó, sau đó bước về phía quầy làm thủ tục.

Làm thủ tục xong, nó vào phòng cách ly. Chợt nhớ ra có việc quên mất không làm, nó lôi điện thoại ra.

To: Han Mi moaz moaz (con chết bầm >.<)

“Ê, tí ra sân bay đón tao đi, 2h chiều là tao bay rồi, nghĩa là 4h chiều bên ấy, vậy là tầm 8h30 Hàn qua Incheon nha ^^ sắp được gặp cưng rồi hạnh phúc quá moaz moaz”

 

“Chuyến bay từ sân bay Nội Bài đến sân bay Incheon – Hàn Quốc lúc 14h chiều Việt Nam chuẩn bị cất cánh…”

Nó theo đoàn người ra cổng soát vé.. Khi đã yên vị trên máy bay, nó nhìn qua cửa sổ, thì thầm với chính mình “Oa, tạm biệt Việt Nam”..

CHAP 2: The Incident

 

Incheon International Airport, 20h50’ – 17.07.2014

 

Nó mới đến nơi, và vừa làm thủ tục nhập cảnh với kiểm tra visa xong, đang lết từng bước căng mắt ra tìm xem con bff của nó đang ở phương trời nào.. mãi mà không thấy đâu. Bỗng nhiên nó thấy phía sau ầm ầm tiếng gào thét phụ nữ, không phải một người, mà nhiều người, giật mình nó quay lại thì thấy tầm 30 chục cô gái đang chạy về phía nó, xem chừng xen lấn xô đẩy ghê lắm, trước khi kịp nhận ra là họ đang tiến về phía mình và không có dấu hiệu ngừng lại, nó đã bị họ xô ngã rồi.

– Á ! Thực sự là rất đau mà, mấy người làm gì vậy ?? Xô ngã người ta mà còn không chịu xin lỗi nữa, kiểu gì vậy ?? *blabloble*

Nó còn đang mải lảm nhảm vài câu trách móc bằng tiếng Việt, thì tự dưng thấy xung quanh im bặt, một bàn tay trắng ngần và thon thả, cũng không kém phần cứng rắn giơ ra trước mặt nó. Nó ngạc nhiên mở to đôi mắt vốn dĩ đã to của nó, ngẩng lên nhìn xem đó là ai. Nó phải chớp mắt vài cái, vì ánh đèn trong sân bay làm chói mắt nó. Đó là một người con trai, không, hay là thiên thần ? Một nam thần ? Trời ơi một nam thần đang giơ tay ra trước mặt nó, muốn đỡ nó dậy.. Nhưng mà.. không phải là nó đã chết chứ. Chết thì mới gặp thiên thần chứ. Không phải “đoàn người” kia đã dẫm đạp lên nó đến khi nó chết chứ ? Trời ơi sao mới đến Hàn Quốc mà đã đen đủi vậy. Nó há hốc mồm ra bàng hoàng. Một tiếng nói cất lên đập tan suy nghĩ viển vông vớ vẩn của nó..

– Are you okay? (Bạn ổn chứ?)

Nó thở phào nhẹ nhõm “Ôi là người, không phải thiên thần, mình không chết, phew~~”

– I’m fine. Thank you. (Tôi ổn. Cám ơn.)

Người con trai ấy hạ tay xuống thấp hơn một chút, nó quên mất là tay cậu ấy vẫn lơ lửng trước mặt nó nãy giờ. Nó nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay ấy, ôi thật mịn màng làm sao, nó không chắc đây có phải tay con trai không nữa. Cậu ấy khẽ kéo nó đứng dậy, nó phủi và chỉnh sửa quần áo.

– Thank you so much. I didn’t know that those people were trying to kill me. (Cảm ơn bạn. Tôi không biết là mấy người kia đang cố gắng giết tôi cơ đấy!)

Nó nói bằng giọng mỉa mai và chỉ vào đám con gái đang đứng sau cậu trai ấy.

– I’m sorry. They didn’t mean that. I’m the one causing this so …. I’m sorry. (Tôi xin lỗi. Họ không có ý đó đâu.. Tôi là người gây ra chuyện này nên… Tôi xin lỗi.)

Cậu ấy nói bằng một giọng rất hối hận, nhưng giọng nói vừa trong trẻo vừa thật đàn ông. Điều này khiến khóe môi nó khẽ nhếch lên thành một nụ cười.

– No, you don’t have to be sorry. Look at me, I’m fine now. Don’t have any bruises or scratches. Then it’s ok. Thanks again for helping me. (Không, bạn không phải xin lỗi đâu. Nhìn tôi mà xem, tôi ổn mà. Không bị xước hay bầm tím ở đâu cả. Nên tôi rất ổn. Cảm ơn một lần nữa vì đã giúp tôi.)

– No, that was my fault. That’s what I should do. Hmmmm… I have to go now or I’ll miss my flight. Sorry again. Bye ! (Không, đó là lỗi của tôi mà. Đó là điều mà tôi nên làm. Hmmmm… Tôi phải đi thôi không thì lỡ chuyến bay mất. Xin lỗi một lần nữa nghen. Bye!)

– Uhmmm bye ! Have a safe flight ! (Uhmmmm bye! Bay an toàn nhé !)

Nó hét với theo cậu con trai ấy, vì sau khi nói bye thì cậu ấy đã chạy đc vài mét rồi. Và lại kéo theo cả đám con gái ở phía sau. Nếu nó không nhầm thì cậu ấy đã quay lại và gật đầu với nó. Nó nghĩ “Hừm… Trong cái rủi lại có cái may.. Ai mà biết được khi vừa đặt chân xuống Hàn Quốc đã được gặp một người con trai đẹp đến vậy chứ ! Có vẻ như cuộc sống của ở đây sẽ rất tuyệt đây….”

– JJANG MI AHHHHHHHHHHHHHHH !!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Ôi sao mà nó nhớ cái giọng đấy thế, cứ the thé the thé ra. Han Mi chạy đến ôm chầm lấy nó. Sau tiếng gọi gây chú ý ấy, nó để ý thấy mọi người xung quanh đang quay lại nhìn hai đứa chúng nó, một đứa thì cứ nhảy cẫng hết cả lên, một đứa thì cười trừ gãi đầu gãi tai vì ngại.

– Có cần phải tiếp đón “ghê gớm” thế không mày?

– Có có có có chứ ! Lâu rồi không thấy mày nhớ bỏ xừ ra.. Ủ uôi tóc dài ra bao nhiêu rồi này, mà dạo này gầy thế, không có tao đi ăn vặt cùng phải không ?

– Đúng thế ! Báo hại mấy năm qua tao không lên được kí nào mà toàn giảm thôi. Con chết bầm tớn lên đi sang đây để lại tao bơ vơ quê nhà. Hứ !

– Chin nhỗi mà ~~~~~

– Mà mày có biết là tao chờ mày bao lâu rồi không ? Đến rõ là muộn cơ. Báo hại tao bị người ta va phải ngã cả ra đây nè. Rõ buồn !

– Thật á ? Ai va phải mày ?

– Một đám con gái luôn. Thôi kệ đi. Coi như chưa có chuyện gì xảy ra ha. Bây giờ thì… điều đầu tiên tao muốn làm… là ĐI ĂN ĐÊM ! ĐI THÔI EM YÊU ! Dẫn tao tham quan Seoul buổi đêm nào ~~~~ Han Guk, annyeonghaseyooooooooooo ~~~~~

[Luhan/EXO Fanfiction] Không Anh, thì không ai khác !

Không Anh, thì không ai khác !

Author: rosieblc./jjangmi13

Genre: lãng mạn

Pairings: bí mật

Rating: K

Status: chưa hoàn thành

Disclaimers: chỉ có fictional characters là thuộc về tác giả, Luhan, EXO hay Seo Youngho thì không.

Note: 

– Vì đây là lần đầu tiên tớ viết fic, nên còn nhiều thiếu sót. Mong mọi người thành thật góp ý ! Tớ sẽ sửa dần ^^

– Vui lòng không comment khích bác gây war ạ. Tớ không thể làm vừa ý mọi người hết được.

– Chữ nghiêng là nói chuyện bằng tiếng Hàn. Chữ thẳng là nói chuyện bằng tiếng Việt. Tiếng Anh thì viết bằng tiếng Anh rồi kk ~ Còn chữ nghiêng trong ngoặc kép là tin nhắn nhé !

– Enjoy !

Casting:

– Lu Han

– Jjang Mi Nguyen

– Lee Han Mi

– Seo Youngho

– Kim Joo Hyun

– EXO

– Và một vài nhân vật khác