[Luhan/EXO Fanfiction] Không Anh, thì không ai khác ! [Chap 17]

CHAP 17: SOMEONE IS LOST

 

Kể từ ngày hôm đấy, Luhan cứ tránh nó hoài. Đi show, nóng chảy mồ hôi, tự xin khăn giấy, tự lau. Kể cả vào bữa tiệc sinh nhật chung của Kai và Kyungsoo, lúc nào cũng đứng xa nó ít nhất 2m. Đang nói chuyện mà nó nhập hội lập tức lấy cớ này cớ kia để khỏi phải đứng đó. Còn chẳng thèm nhìn nó lấy một lần. Nếu bắt buộc phải nói chuyện với nó, thì sẽ nói cụt lủn, tuy giọng vẫn giữ được nét ôn nhu thường có, nhưng cụt lủn và miễn cưỡng. Giận gì nó sao ? Nó có làm gì đâu cơ chứ ? À mà thế này có lẽ lại tốt, nó đang khổ sở muốn giữ khoảng cách với anh, vậy mà anh lại giúp nó như thế, thật tốt. Nhưng không được thấy nụ cười dịu dàng của anh, làm nó bứt rứt muốn chết luôn. Kìm nén. Kìm nén.

          Sao mà nghệt mặt ra vậy ? – Sehun vẫy vẫy cái tay trước mặt nó.

          A~ Tự dưng nghĩ vài chuyện linh tinh thôi á ! – Nó thở dài thườn thượt, mặt buồn thiu.

          Anh luôn sẵn sàng nghe mọi tâm sự của em ~ – Sehun dang hai cánh tay ra.

          Có thật không ? Có sẵn sàng làm nơi để em trút giận không ?

          Sẵn sàng. – Anh nháy mắt.

          Vậy mau nói cho em biết, tại sao gần đây Luhan oppa lại tránh em ? – Nó cầm con dao chỉ chỉ vào mặt anh. À. Là nó đang nấu cơm ở trong bếp, nên mới có con dao a~ – Em đâu có làm gì sai ? Anh thấy không ? Cái hôm sinh nhật em đó, em đâu có làm gì sai. Tại sao lại tránh em ? – Nó vò đầu bứt tai.

          Có thật là em không làm gì không ?

          Em thề ! – Nó giơ ba ngón tay lên thề.

          Đừng nói vội vàng như thế ! Đồ ngốc Jjang Mi, hãy suy nghĩ kĩ lại xem. Luhan không tự dưng mà giữ khoảng cách với ai cả.. Jjang Mi, em nên hiểu. Lời nói. Lời nói có thể giết chết con người ta được cơ mà. – Sehun đột nhiên chuyển giọng nghiêm túc nhưng cái miệng lại cười gian. – Anh muốn uống sữa.

          Anh không sống thiếu sữa một ngày được à ? Rõ là sữa em mua cho Sarang, sao toàn là anh uống hết vậy ? – Biểu cảm của nó hiện tại là “-_-“.

          Không. Và vì anh thích thế.

          Nhưng mà lời nói gì mới được ?

Nó thở dài xoay người lại chỗ tủ lạnh lấy ra một bịch sữa và đưa cho Sehun. Anh nhận lấy hộp sữa và trở lại phòng khách, vừa đi vừa lấy ngón tay chỉ chỉ vào đầu.

          Phải suy nghĩ ~ Suy nghĩ a~

Trời ạ, đã đau đầu muốn chết lại còn bắt người ta suy với chả nghĩ. Đang tức, cơm canh mặn nhạt nó không chịu trách nhiệm !

.

.

.

Kể từ khi Oh Sehun đủ 18 tuổi, EXO có một truyền thống, đó là cứ vào ngày 30 hàng tháng, sẽ bỏ mọi công việc và đi chơi xả hơi. Thường thì là đi uống, hòa mình vào vũ điệu ở phòng VIP của các bar hàng đầu. Hôm nay là ngày 30, nhưng mọi chuyện không diễn ra như mọi lần.

 

EXO’s dorm, 0h13’ – 30.01.2015

 

Đã tới giờ này rồi còn không chịu về nữa, ngoài trời đang mưa rất to, tiếng mưa to đến nỗi nó chả ngủ nổi, mà cũng chả biết có phải tại mưa hay không, hay đang mưa trong lòng nên mới thấy vậy. Căn bản là không ngủ được. Nó lại mò ra phòng khách bật TV lên xem, mồm nhai tóp tép gói snack của Lay, TV đang chiếu một bộ phim tình cảm sướt mướt, ờ, hợp tâm trạng phết. Đại loại là hai người yêu nhau nhưng không đến được với nhau blablabla.. Xin lỗi chứ sự việc thật đang xảy ra ở bên ngoài TV nè. Có một cô gái đơn phương sắp chết rã một mình đây nè. Nó đúng chuẩn hình tượng bà cô già cô đơn nuôi mèo đi. Sarang đang cuộn tròn người nằm cạnh nó ngủ ngon lành. Giời ạ, Sarang kể từ khi rơi vào tay nó thì ngày càng ú thêm, mà được cái rất nghe lời, chơi với Monggu và Jjanggu rất ngoan, mặc dù… khác loài. Kai cứ liên tục nhắc nó đừng chiều Sarang quá, không nó làm biếng. Nhưng kệ, con nó, nó dạy. Hehe~

Mà ở nhà một mình được cái sướng, khéo nó xem porn cũng chả ai biết, muahahahahahahahaha… Xin lỗi, e hèm, tại nó nói chuyện với Chanyeol nhiều quá nên bị lẫn..

Đang ngồi tự cười vì cái sự derp của bản thân thì chuông điện thoại của nó reo ầm ĩ.

Làm ơn đi ~ Tại sao lúc nó kè kè điện thoại bên cạnh thì nó không reo mà bây giờ nó đang ngồi “tận” ngoài phòng khách lại reo là sao ?? Lọ mọ mãi mới thoát ra khỏi đống chăn được rồi mò vào phòng kiếm cái điện thoại. Trớ trêu thay, nó vừa cầm được vào cái điện thoại thì chuông tắt.

*1 cuộc gọi nhỡ từ Sehunie~*

Nó nhấn nút gọi lại.

          Oppa có chuyện gì vậy ?

          Ah uhmm Jjang Mi ? Luhan có ở nhà không ? – Giọng Sehun gấp gáp.

          Dạ không.

          Chết tiệt ! – Sehun chửi thề.

          Sao vậy oppa ? Mau nói em nghe ! – Luhan này, lần này gây chuyện gì đây ?

          Em liệu có biết Luhan hyung hay đi đâu không ? Tụi anh lạc mất anh ấy rồi ! Anh ấy say và nói mình muốn vào WC một chút, nhưng mãi không thấy quay lại. Giờ đã gần một tiếng rồi. Bọn anh đi tìm nhưng không thấy đâu.

          TẠI LÀM SAO MÀ BỌN ANH LẠI LẠC MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG 26 TUỔI HẢ? – Nó hét vào điện thoại. Trời ạ. Say. Say và đi lung tung. Nếu bị phát hiện ra thì làm sao ? Ngày mai các dòng title tiêu cực vể anh sẽ đầy trên mặt báo. Đại loại như “Nai con của EXO say rượu và phá phách lung tung – Sụp đổ hình tượng?”, đúng, đại loại thế ! Và một manager như nó thì không thể để điều này xảy ra.

          Bọn anh đã tìm những chỗ anh ấy hay đến, nhưng vẫn không có. Liệu em có biết chỗ nào không ? Anh ấy rất say, không cẩn thận sẽ có chuyện gì xảy ra mất.. Cũng không hiểu sao lại uống nhiều như vậy nữa..

Nó suy nghĩ. SM building? Chắc không. Quán trà sữa? Chắc chắn Sehun đã tìm rồi. Chờ chút ! Có một nơi mà ngày xưa anh cứ hay lôi nó ra đấy đi dạo, là bờ sông Hàn ! Hồi đấy anh vẫn thường nói, nếu anh buồn chán sẽ ra đây đi dạo, cảm giác rất sảng khoái.

          Oppa anh đã qua thử bờ sông Hàn chưa ?

          Bờ sông Hàn ? Tại sao là bờ sông Hàn ?

          Aish vậy là anh không biết. Em sẽ qua đó tìm anh ấy ! Em sẽ gọi lại sau !

Nó cụp máy rồi vội vàng vớ lấy cái áo khoác len và cái ô treo trên cánh cửa, chạy đến bờ sông Hàn.

Nó cứ liên tục đi trên bờ sông, trời đang mưa rất to, nước mưa hắt vào mặt lạnh buốt, mắt nó nhòe đi nhưng nó vẫn cố gắng mở thật to mong tìm kiếm được thân ảnh quen thuộc nào đó. Có lẽ nào anh không ở đây ? Không ở đây thì anh ở đâu được cơ chứ ! Ngay khi nó định bỏ cuộc, ngay khi nó định quay lưng tìm kiếm chỗ khác, thì một dáng người quen thuộc, đang ngồi trên những bậc thang của bờ sông Hàn thơ mộng, đầu trần, ngẩng mặt lên trời hứng những hạt mưa lạnh toát lọt vào khóe mắt nó. Vậy ra đúng là anh ở đây. Nó thầm cảm ơn lí trí của nó, cảm ơn linh cảm của nó đã đưa nó đến đây. Anh ngồi đó, một mình, giữa trời mưa to, một nỗi cô đơn bao quanh. Bỗng nó thấy tim mình đau nhói.

 

“Luhan, điều gì đã khiến anh buồn như vậy ?”

[Luhan/EXO Fanfiction] Không Anh, thì không ai khác ! [Chap 16]

CHAP 16: TRUTH OR DARE ?

 

Ăn bánh xong, hiện giờ mọi người đang ngồi thành một vòng tròn để chơi trò Truth or Dare, riêng nó có một cục bông vàng vàng trong lòng. Sehun đã đề nghị trò này, vì nó mới đến được mấy ngày, mọi người cần hiểu thêm về nó mà.

          Anh lớn tuổi nhất ! Anh hỏi đầu tiên nhé ! – Minseok oppa lên tiếng. – Jjang Mi, Truth or Dare?

          Truth.

          Tại sao lần đầu gặp anh em lại nghĩ anh nhỏ tuổi hơn em ?

          Aish hyung hỏi gì chán vậy nè ~~ – Tao cằn nhằn. – Để em hỏi thay cho. Jjang Mi, em có ai trong lòng chưa ? – Tao nói rồi tự chỉ vào ngực trái của mình.

Nó không nghĩ là sẽ bị hỏi như thế này, lại còn trong khi tâm trạng đang như thế này. Nó thấy mọi người đang háo hức chờ nó trả lời, kể cả Luhan. Nó cười nhạt:

          Em có rồi. – Nói rồi nó liếc qua Luhan, thấy anh có vẻ.. rất lạ. Không như mọi khi. Nó chỉ biết là khi đó, trông anh khác với mọi lần nó và anh có mặt trong cùng một căn phòng. Khác. Còn mọi người đều đang gật gù suy nghĩ sau câu trả lời của nó. Nó cần phải phá vớ cái không khí này ngay thôi. – Đến lượt em phải không? Suho oppa, truth or dare ?

          Dare.

          Em thách anh không dùng sữa rửa mặt một tuần.

          Á Á Á KHÔNG ĐƯỢC !! ĐỔI ĐỔI !! ANH CHỌN TRUTH. TRUTH. TRUTHHHHHHHH !!!

          Xin lỗi đã quá muộn thưa anh giai, em được đấy Jjang Mi. – Chen quay sang giơ thumbs up với nó.

          Chanyeol, truth or dare ? – Suho hậm hực. Nó nhìn anh với ánh mắt biết lỗi. Biết làm sao giờ, trước nay nó chơi trò này rất nghiêm túc. Keke.

          Truth.

          Cậu định cầu hôn Baekhyun kiểu gì ? – Cả nhà cười vang. Đúng là troll mà.

          Em sẽ dẫn cậu ấy ra sông Hàn và tặng nhẫn cho cậu ấy. Nếu cậy ấy từ chối em sẽ đẩy cậu ấy xuống sông.. – Chanyeol cứ mải mê thao thao bất tuyệt mà không biết Baekhyun ngồi phía đối diện vừa lườm, mồm vừa liên tục lầm bẩm “Cậu chờ đấy Chanyeol, cậu sẽ biết tay tôi”. Cả nhà lại được dịp cười như nắc nẻ. Hai người này một tửng một hâm. Đúng là chịu mà.

          Sehun, truth or dare ? – Chanyeol mở to mắt hỏi.

          Dare.

          Thách em xem gay porn.

Nó suýt phụt cả ngụm coke vừa uống ra ngoài, may mà kiềm chế được.

          Ya! Chanyeol, anh chơi cái trò tởm đời gì vậy hả ?? – Sehun cao giọng.

          Ai bảo em chọn dare. Nhớ phải xem. Anh sẽ mở cho xem.

          @$%#$@^$@^$#^#@$%@$&$%^%$. – Sehun tuôn ra một tràng gì đó nó chẳng hiểu. Sau đó quay sang nó. – Jjang Mi, truth or dare?

          Dare please.

          Thách em hôn Luhan.

Nó sặc nước bọt. Vâng, sặc nước bọt. Sehun đùa nó chắc ??

          Oppa em không chắc…

          Như Chanyeol nói, ai bảo em chọn dare.

Nó quay sang nhìn Chanyeol, anh giơ hai tay lên kiểu “Anh vô tội !!”, rồi lại quay sang Sehun:

          Anh có thể thách cái khác mà …

          Không.

          Đi mà..

          Không.

          Em sẽ không…

Mọi người bắt đầu hô to “KISS! KISS! KISS! …”, nó nhìn Luhan kêu cứu, nó thấy anh đang ngớ người ra, bối rối nhìn nó không biết làm thế nào. Thôi thì liều, thôi thì bướng. Nó đứng dậy, làm mặt giận:

          Sao mọi người cứ dồn em vào đường cùng thế hả ?? KHÔNG HÔN. KHÔNG HÔN. EM BÙNG !!! EM BÙNG !!! KHÔNG CHƠI NỮA ! EM BÙNG !! – Nói rồi đặt Sarang nãy giờ nằm trong lòng nó bị dọa cho một phen chết khiếp xuống đất, đùng đùng bỏ vào phòng không nói thêm lời nào nữa. Chắc mọi người ngạc nhiên lắm, nhưng hoàn cảnh đó nó phải làm vậy thôi. Sehun xấu, nó đã khổ tâm lắm rồi, lại còn làm nó phải nghĩ. Nó thấy ở ngoài nhao nhao lên.

          Giận rồi.

          Giận thật rồi.

          Đã bảo đừng quá trớn mà ! – Giọng Luhan vang lên. Sau đó là tiếng đóng cửa phòng rầm một cái.

          Ơ hay ! Hai cái người này hôm nay sao vậy ? Chỉ muốn đùa một chút thôi mà. – Lần này là Minseok.

Luhan cũng giận ? Oa thực sự là chẳng muốn nghĩ nữa.

.

.

.

Sáng hôm sau.

          Jjang Mi anh xin lỗi ~ – Sehun làu nhàu.

          Dạ? – Nó đang nấu bữa sáng quay sang hỏi.

          Anh xin lỗi.

          Xin lỗi vì cái gì mới được ạ ?

          Chuyện tối qua anh có đùa hơi quá trớn. Nhưng thực ra là vì có lí do nên anh mới làm thế ! Nhưng các hyung cứ dày vò anh cả tối nên anh nghĩ đúng là phải xin lỗi em. – Sehun xổ một tràng.

          Oa oppa không sao đâu ạ, em không có để bụng đâu nha ~ Nhưng lí do gì mới được ạ ?

          Cho phép anh không nói nha. – Sehun nháy mắt.

          Vâng.. Vậy anh gọi mọi người ra ăn sáng hộ em với ~ – Nó cười, người ta đã không muốn nói thì tốt nhất không nên hỏi nhiều.

          EM ĐÃ NÓI LÀ CÔ ẤY KHÔNG GIẬN RỒI MÀ !!! MỌI NGƯỜI VÀO ĂN SÁNG ! – Sehun hét to làm nó giật bắn mình.

11 chàng trai mặt vẫn còn ngái ngủ, mắt nhắm mắt mở lần lượt ngồi vào chỗ. Chanyeol còn ngủ gật luôn bên cạnh đĩa trứng và thịt nguội của mình. BaekHyun lợi dụng lôi điện thoại ra chụp một đống hình dìm hàng. Nhưng, thiếu một người.

          Luhan oppa đâu ạ? – Nó hỏi.

          Đã ra ngoài từ sáng sớm. – Kyungsoo gật gù nói.

          Đi đâu sớm vậy ? – Kris nói.

          Sao em biết? Hầy. Kệ anh ấy. Em gọi lại hỏi nhưng anh ấy cứ cắm đầu đi thẳng. Từ tối qua đã thấy lạ lạ, có cáu bao giờ đâu…

          Đúng đấy ! – Mọi người gật gù.

          Anh ấy có lí do cả đấy ! – Sehun chen vào. Thấy mọi người quay ra nhìn thì vội nói. – Đừng nhìn em, ăn đi !

Giận tới mức như vậy? Xin lỗi chứ nó là nạn nhân chính còn không để bụng ghê gớm như anh nữa kìa. Người đâu mà khó tính vậy. Hừm..

[Luhan/EXO Fanfiction] Không Anh, thì không ai khác ! [Chap 15]

CHAP 15: BIRTHDAY & LOVE – THE CAT

 

Fansign event, 7h30’ – 13.01.2015

 

Hôm nay là sinh nhật nó !

Nó 19 tuổi !

Vậy mà bây giờ là sáng sớm và nó đang phải bận rộn ở một nơi đầy ồn ào và hỗn loạn.

Mấy ngày qua, công việc của nó đơn giản là nấu cơm, dọn dẹp và giặt quần áo thôi. Nhưng hôm nay khác, hôm nay lịch trình của EXO khá là dày và bắt đầu bằng một buổi fansign.

Fans của EXO quả không đơn giản nghen. Thứ nhất, họ rất đông, siêu siêu đông luôn, chỉ tưởng tượng phải kí tặng cho bằng đó người nó đã thấy rã cả tay rồi, nhưng 12 chàng trai thì vẫn tươi cười giao tiếp với fans. Thứ hai, trong tay ai cũng có điện thoại và máy ảnh, đâm ra ánh đèn flash cứ làm nó đau mắt suốt, mặc dù bây giờ là trời sáng, hầy. Thứ ba, họ khá ồn ào, mỗi người một câu, ầm ĩ cả lên ấy. Nó đang đứng sau BaekHyun, có nhiệm vụ cất giữ những món quà mà fans đưa cho anh. Và quá chừng đồ luôn. Gấu bông, áo, những thứ nhỏ nhỏ xinh xinh như móc điện thoại, móc chìa khóa, thậm chí cả nước ép quả cũng có nữa. Có những bạn fans rất tốt, nhìn thấy nó liền mỉm cười liền, thậm chí còn chụp ảnh nó nữa, làm nó phải che mặt hoài. Một vài bạn thì lườm nguýt nó suốt, “Ây da, tôi không có ý gì với oppa của bạn đâu nghen ~” nó nghĩ. Nó đặc biệt chú ý đến một người. Có một người rất xinh, trông rất giống Park Min Young,  mặc áo có in chữ PolarLight, ngay khi BaekHyun nhìn thấy bạn ấy thì lập tức nở một nụ cười rất đáng yêu, có vẻ như rất thân quen rồi. Nó quay sang hỏi anh Young Min thì anh ấy bảo đó là master noona của fansite PolarLight, người đã theo chân BaekHyun từ khi anh ấy mới debut. Oaa~ thực sự ngưỡng mộ nghen !

Thi thoảng nó vẫn liếc qua bên Luhan ngồi. Nói thật, trông anh cứ như… một chú cún ngoan ngoãn ấy. Cách anh nhìn và nói chuyện với fans thực sự rất đáng yêu. Đủ để hiểu anh hạnh phúc thế nào. Có lần nó đang mải nhìn anh thì anh quay ra, bắt gặp ánh mắt nó, anh cười và vẫy vẫy tay với nó. Nó bị bắt quả tang thì ngại ngùng vẫy tay lại, trời ạ, bị bắt quả tang là đang ngắm anh thì có phải ngại quá không ?

Thực sự là, đôi khi nó thấy showbiz thật quá tàn nhẫn đi. Tình cảm của fans dành cho idol rất lớn, chỉ được thấy mặt ngoài đời đã quá hạnh phúc rồi. Nó thấy có một vài bạn fans thực sự là muốn nói chuyện thêm với các thành viên, nhưng đội ngủ staff, bao gồm cả nó, bắt buộc phải mời bạn đó đi tiếp. Nhìn mặt các bạn đó méo xệch đi, thực sự buồn a~

 

Show Champion’s Waiting room, 11h13’ – 13.01.2015

 

Kết thúc buổi fansign là cả ekip lại tức tốc đến trụ sở MBC để kịp quay sân khấu tuần này luôn, vì bị trùng lịch với chương trình khác, nên phải quay trước một ngày. Hiện tại thì mọi người đang duyệt lại sân khấu, vì vũ đạo lần này khá khó, mà mọi người lại vừa đi fansign về rất mệt, nên cứ bị lỗi hoài. Phải quay đi quay lại đến 5-6 lần rồi ấy.

          Jjang Mi, lau mồ hôi cho anh ~ – Luhan tiến về phía nó nhõng nhẽo. Tuy quay ở trong nhà nhưng trời khá lạnh, vậy mà mệt tới nỗi đổ mồ hôi nhiều như thế kia.

          Tại sao lại là em nhở ? Anh đi một quãng đường từ đó tới đây chắc cũng phải đổ thêm lít mồ hôi nữa rồi đó. Vì giờ đã là manager của EXO, nó quyết định sẽ thoải mái bản thân ra một chút, nói chuyện thân thiện hơn, thi thoảng “thân thiết” quá đáng như thế này. Nó ghét nhất là không khí ngột ngạt ngại ngùng ấy. Mà nhắng nhít nghịch ngợm một chút thì mới là nó chứ ! Trước nay nó hay kiềm chế bản thân vì sợ để lại ấn tượng “xấu”, nhưng vì mọi người cứ luôn miệng nói “người một nhà cả mà” “đừng khách sáo như vậy” nên nó bùng nổ luôn. Haha~ Ai cũng ngạc nhiên vì sự bùng nổ tính cách của nó, nhưng nó cảm thấy từ lúc ấy trở đi mọi người có vẻ quý nó hơn thì phải. Rất tốt ! Khoảng thời gian này thực sự làm nó nhớ đến hồi còn ở VN nó là thành viên của một nhóm nhảy, nơi chấp nhận con người thật của nó.

Nói thế nhưng nó vẫn rút từ trong túi xách ra một túi giấy rồi lau mồ hôi cho anh. Anh thật đúng là… Rõ ràng là cao hơn nó, vậy mà lại không tự lau mồ hôi, cứ bắt nó phải ngẩng đầu, với tay lên đau hết cả cổ. Nhưng… khuôn mặt của anh rất đẹp. Nhất là lúc anh ngoan ngoãn nhắm mắt đầu hơi cúi cúi xuống cho nó lau mồ hôi như thế này.

          Nhẹ tay thôi không hỏng lớp trang điểm đó ! – Anh nhắc nó, vẫn nhắm mắt.

          Em nhẹ tay rồi mà.

          Vầy mà là nhẹ tay hả?

          Bộ em cầm giấy quẹt quẹt qua mặt anh hay sao chứ ?

          Không nhưng nhẹ tay chút nữa được không ?

          Như vầy được chưa?

          Dạ rồi… – Anh mở mắt ra nhìn thằng vào mắt nó, khoảnh khắc đấy, tim nó như ngừng đập. Nó giật mình quay đi chỗ khác, chẳng hiểu sao ánh nhìn của anh làm nó thấy như thể bị nhìn xuyên thấu tâm can. Mà nó thực sự không muốn anh thấy tâm can nó hiện giờ một chút nào. – Nhìn đi đâu vậy ? Bộ mắt anh xấu hay sao mà lại tránh ?

          EXO STANDBY !! – May thế chú PD cứu nó ! Nó vội vội vàng vàng đẩy anh về phía sân khấu, không cho anh có cơ hội nói một câu nào nữa.

 

Kết thúc lịch trình là gần tối, mọi người kéo nhau đi ăn, nó xin phép về trước vì Han Mi mới nhắn tin cho nó bảo lúc về thì ghé qua SM Building một tí. Và nó cũng rất mệt nữa, đi cả ngày rồi mà. Đầu tiên mọi người cứ giữ nó, nó năn nỉ mãi mới được tha.

Nó vội bắt taxi đến SM building, đến nơi thì gọi điện cho Han Mi.

          Tao đang ở trước SM rồi này, xuống đi.

          Okei chờ chút, xuống luôn đây !!

Nó đứng chờ Han Mi khoảng 5p sau thì con bé chạy đến ôm nó từ phía sau, hét lớn:

          CHÚC MỪNG SINH NHẬT JJANG MI AAAAAAA~~

          Tao đang tự hỏi có phải tao là thứ virus luôn khiến mày hét lớn ở giữa đường như này hay không nữa ! – Nó trêu con bạn. – Cảm ơn cưng ~

          Bây giờ thì đi ăn mừng thôi chứ nhở ??

          Đi đâu bây giờ ??

          Tao biết có một quán thịt nướng siêu ngon này, 19 rồi, làm chút soju chứ nhở ?

          Đừng lôi kéo tao vào con đường tội lỗi ~ – Nó chế lời hát ngang phè phè.

          Sinh nhật mà xõa đê !! Đi thôi con điên !!

Han Mi đưa nó đến một quán ăn khá là khang trang, ngồi bệt, đúng phong cách người Hàn Quốc. Hai đứa gọi 2 suất thịt và 2 chai soju, nó nghĩ chắc sinh nhật thì uống một chút cũng không sao.

          Mimi này, nếu mà thích một người, là như thế nào í nhỉ ? – Đang ăn, tự dưng nó buột miệng hỏi.

          Là sẽ luôn nghĩ đến người đó ! Chia tay người cũ lâu nên quên cảm giác đấy rồi à ?

          Là sẽ luôn nghĩ đến người đó, ra vậy, là sẽ ngại ngùng khi nhìn vào mắt người đó nữa phải không ?

          Ừ. Sao thế ? Thích ai rồi chứ gì ?

          Nói ra có bị mắng không ?

         

          Luhan.

         

          Luhan. – Vậy là nó đã khẳng định cái rung rinh trước Luhan của nó rồi.

          Tao nghe rồi. Chỉ là.. đang suy nghĩ chút. Mày có tính làm tới không ?

          Chắc tao thích anh ấy rồi. Luôn nghĩ đến anh ấy. Thậm chí lúc tao cầm bút kí vào bản hợp đồng manager, là vì tao đang nghĩ đến anh ấy.

         

          Anh ấy thực ra là một con người rất ấm áp đó, đôi khi có hơi tinh nghịch một tí, nhưng rất ấm áp. Và.. tao luôn ngại ngùng khi nhìn vào mắt anh ấy. Mày có thấy tao ngại với thằng con trai nào bao giờ không ? Chỉ có thể là thích.. Chắc vậy… – Nó cười nhạt.

          Jjang Mi, nghe tao này, dù mày quyết định như thế nào tao cũng ủng hộ. Nhưng phải suy nghĩ kĩ. Luhan… um.. đơn giản anh ấy không chỉ là một người bình thường. Anh ấy có sức ảnh hưởng đến nhiều người. Với một số người, việc anh ấy ở bên người khác có thể đánh sụp hoàn toàn cuộc sống của họ. – Han Mi nói với giọng e ngại.

          A~ phải rồi. Tao đã không nghĩ đến chuyện đấy.. – Nó như sực nhớ ra điều gì đó.

          Nhưng cũng không phải là không được. Tao cũng khuyên mày, đừng lo chuyện bao đồng, hãy nghĩ tới hạnh phúc của bản thân, đấy là trong trường hợp hai người đến với nhau. Nói chung là vẫn phải suy nghĩ kĩ..

          Ừ tao biết rồi… – Nó rầu rĩ.

          Hầy con hâm này, hôm nay sinh nhật mày, phải vui mới phải chứ !! – Han Mi vỗ vỗ vai nó. – Nào ~ Hãy kết thúc nốt hai chai soju này thôi ~~~

Nó với Han Mi đang tản bộ về nhà thì nhận được tin nhắn của anh, nó và mọi người đã trao đổi số điện thoại vào cái hôm đầu tiên nó đến kí túc của mọi người ấy:

 

From: Tiểu Lu **

“Jjang Mi đang ở đâu vậy ? Chưa về sao ?”

 

To: Tiểu Lu **

“Dạ em đang về rồi ạ. Anh chưa đi ngủ sao ?”

 

From: Tiểu Lu **

“Em đi một mình ? Ở đâu anh qua !”

 

To: Tiểu Lu **

“Đâu có em đi với Han Mi mà. Anh đừng lo ^_^~”

 

From: Tiểu Lu **

“Vậy thì tốt ! Về nhanh nhé ! Mọi người đang lo cho em..”

 

Bây giờ là hơn 10 giờ, mọi người lo cũng phải thôi. Nó liền bảo Han Mi bắt taxi để về cho nhanh.

Về tới căn hộ rồi, trong đầu nó vẫn lởn vởn mấy câu nói của Han Mi. Có lẽ không nên thật. Bước vào nhà thấy tối om, nó thiết nghĩ chắc mọi người chờ lâu nên đi ngủ rồi. Nó đang nhón chân về phòng thì nghe thấy tiếng động lạ trong bếp. Chờ chút ! Là ai mà không bật điện, loay hoay trong bóng tối gây ra tiếng động ? Bỗng dưng những hình ảnh về sasaeng fans mà nó đọc trên mạng mấy ngày trước ùa về tràn ngập trong đầu nó. Họ có thể  phá cửa vào được nhà, lấy đồ của idol và đem bán nữa kìa. Nghĩ đến đã thấy rùng mình. Nó nhón chân đến chỗ gần lò sưởi, lấy cây gậy bóng chày của anh Young Min treo ở đó, tiến về phía bếp. Chuẩn bị vẫn hơn. Nó vừa bước vào trong bếp thì đèn lập tức được bật sáng, làm nó chói hết cả mắt, loạng choạng tí ngã thì có một vòng tay đỡ lấy nó từ đằng sau. Nó quay ra thì thấy đó là của Luhan. Chợt nghĩ đến lời nói của Han Mi, nó vội vàng lúng túng đứng thẳng dậy, giữ khoảng cách vẫn hơn, nhỉ ? Anh thấy nó hành động lạ lùng không như mọi khi thì nghiêng đầu nhìn nó vẻ khó hiểu, nó chỉ cười trừ. Nó quay về phía mọi người ở sau lưng thì thấy trên bàn là một chiếc bánh kem rất đáng yêu, hình mặt một chú mèo màu vàng.

          Anh đặt đấy ! Có đẹp không ? Lát nữa còn có bất ngờ ! – Luhan nói thầm vào tai nó từ phía sau. Nó khẽ rùng mình. Đừng gần như vậy nữa được không. Chỉ làm nó khó nghĩ thêm mà thôi.

“Vẫn còn bất ngờ nữa sao?” nó nghĩ. Mọi người thắp đủ 19 cái nến xong thì đồng thanh hát tặng nó:

          Happy birthday to you ~ Happy birthday to you ~ Happy birthday to Jjang Mi ~ Happy birthday to you ~ Thổi nến đi nào ~

          Oa cảm ơn mọi người nha ~ Sao mọi người biết hôm nay là sinh nhật em vậy ? – Nó thổi nến xong thắc mắc.

11 chàng trai đồng loạt chỉ ra phía sau nó. Luhan. Nó quay lại cười với anh coi như cám ơn. Vậy là anh vẫn nhớ sinh nhật nó, nó mới chỉ nói với anh một lần từ lâu lắm rồi mà.

Mọi người lần lượt tặng quà cho nó. Kai coi vậy mà lãng mạn cực nha, tặng nó một bó hoa hồng to đùng. Còn lại hầu như là gấu bông, mỹ phẩm và quần áo. Coi vậy mà mấy ông tướng này tâm lí ra phết. Nó đang ngồi trầm trồ và liên tục nói cảm ơn vì được một đống quà thì Luhan ở đâu đến bê theo một cái hộp có lỗ ở hai bên đưa cho nó.

          Tặng em, Jjang Mi.

          Cảm ơn anh ~ – Nó cười tít mắt rồi đón lấy chiếc hộp từ anh. Hơi nặng nha.

          Em mở ra đi.

Nó mở nắp hộp ra và không tin vào mắt mình nữa. Đó là một chú mèo. MÈO THẬT NHA !! Béo ú và màu VÀNG !! Đang cuộn tròn người ngủ !!! Nó ngước đôi mắt đang mở to hết cỡ lên nhìn anh.

          Op…oppa…

          Trước đây anh đã hứa sẽ mua một chú mèo màu vàng tặng em mà. Quên rồi sao ? – Anh nhìn bộ dạng của nó thấy buồn cười.

          Em nhớ nhưng em không nghĩ anh sẽ …

          Anh nói là làm. – Nói rồi anh ngồi xuống vuốt vuốt em mèo.

          Hyung em cũng muốn có mèo ~ – Tao nhõng nhẽo. Luhan liền với lấy cái hộp gần đó ném thẳng vào người cậu em làm cậu ấy “Á” một tiếng.

Khỏi nói là hiện tại nó hạnh phúc và sung sướng như thế nào đi. Mèo là thứ nó yêu nhất thế giới mà. Nó nhấc em mèo đang say giấc ra khỏi hộp rồi ôm vào lòng vuốt ve. Nó thấy em nó đã có sẵn một cái vòng cổ rồi. “Sarang”. Vòng cổ của em ấy khắc “Sarang”. “Sarang” là Tình Yêu. Nó quay sang nhìn anh. Anh chỉ cười hiền.

          Em thích cái tên này ! – Nó cười lại với anh, trong lòng đang rối như tơ vò không gỡ gạc nổi. – Sarang a~ Chào con ~

[Luhan/EXO Fanfiction] Không Anh, thì không ai khác ! [Chap 14]

CHAP 14: THE OTHER HALF

 

Chẳng phải đi đâu xa xôi. Nó sang ngay tòa chung cư số 5 trong khu nó sống thôi mà. Tới nơi, còn đang đứng nghỉ vì phải kéo 1 cái vali to đùng lại còn đeo 1 cái balo cũng không bé cho lắm trên lưng thì một người đàn ông ra hỏi nó có phải là Jjang Mi không, nó hơi sợ nhưng cũng gật gật thì người ấy giới thiệu:

          Chào em. Anh là Noh Young Min. Quản lí chính của EXO. Anh đợi em ở đây để đưa em lên nhà.

          Ah dạ vâng chào anh ạ.

          Chúng ta đi thôi chứ ? – Anh Young Min cười và ngoắc tay bảo nó theo anh. Sau đó vừa đi vừa nói. – Căn hộ của EXO là căn hộ số 10 trên tầng 13, em sẽ có một phòng riêng gồm phòng tắm riêng. Đây là chìa khóa. – Nói rồi anh đưa nó 1 chùm chìa khóa. – Chìa này là khóa nhà, còn chìa này là khóa phòng của em, tránh gặp  trường hợp bất trắc và em mới có 18t. – Nó quay ra nhìn anh ấy, mắt mở to. – Ah~ anh chỉ trêu thôi mà. Haha~ Lũ trẻ rất ngoan ~

          Dạ vâng. – “Anh ơi anh đừng dọa em như thế chứ” Nó nghĩ trong đầu.

Nó đang hát vu vơ linh tinh, tâm hồn còn đang lơ lửng nơi đâu tự dưng thang máy đánh “DING!” một cái làm nó giật mình vội vàng kéo hồn trở lại. Vậy đây rồi đây. 6 tháng tới sẽ có chuyện gì xảy ra đây. Anh Young Min dẫn nó tới căn hộ số 10 và mở cửa cho nó. Chào đón nó là một em cún lông xù siêu đáng yêu, cứ quắn quýt lấy chân nó như thể quen thân lâu lắm rồi ấy.

          Ya Monggu à, không phải mày quen tao trước sao ? Sao lại đón cô ấy trước vậy ? Thật không công bằng ! – Anh Young Min làm bộ mặt khổ sở nhõng nhẽo. Sau đó thì hét lớn làm nó đang mải ngắm em cún giật nảy cả mình. – MẤY ĐỨA RA HẾT PHÒNG KHÁCH NGỒI CHO ANH ! HỌP HỌP HỌP ! HỌP GIA ĐÌNH ! NHANHHHHHHH!

Một màn hỗn loạn, chen lấn xô đẩy nhau chạy ra phòng khách, mỗi người nói một câu loạn cả lên. Đại loại như “Có chuyện gì?” “Sao lại họp?” “Monggu đâu rồi??” “Sehun vác ngay cái mông lép của em ra đây !” “Hyung à em đang nấu cơm~” “Baekie mắt đường chỉ hihihihi~” “Còn cậu, Park Chan Yeol, là đồ mắt trố ! MẮT TRỐ !” vân vân và vân vân. Nhưng sự hỗn loạn đó lập tức ngừng lại khi mọi người trông thấy nó. Phải nói là tuy nó đã gặp một nửa trong số đó trước đây, nhưng im bặt làm nó phát ớn. Sehun cùng lúc đó bước từ trong phòng ra, trông thấy nó, giơ tay lên vẫy rất bình thản:

          Chào Jjang Mi. – Nhưng cũng ngay lập tức đứng sững lại.

Oa có vẻ mọi người đang trông chờ một câu trả lời, một lí do, một nguyên nhân tại sao lại có một cô gái xinh đẹp như vầy ở trong nhà nha ~ Xin lỗi vì sự tự sướng quá đà của nó hihi

          Oa có vẻ mọi người đang trông chờ một câu trả lời nhỉ ? – Nó mở tròn mắt quay sang nhìn người đang đứng cạnh nó “Noh Young Min, anh thật là daebak, đoán được cả ý nghĩ trong đầu em”.

          Vâng luôn và ngay. – Tất cả đồng thanh.

Cùng lúc đó một cánh cửa được mở ra, bước ra ngoài là dáng vẻ cao gầy quen thuộc, Luhan ! Trên người chỉ vọn vẹn một cái khăn tắm cuốn ngang hông, vâng, Luhan !

          Em đã sẵn sàng rồi đây. Có chuyện gì vậy hyu… –  Lời nói lập tức nghẹn lại. Ánh mắt đụng nhau. Nó vội vàng ngại ngùng quay đi chỗ khác. Oa sao mới tới đã gặp cảnh này chứ ? Oaoa nóng nóng nóng.

          Luhan em mau đi mặc quần áo tử tế vào cho anh. – Anh Young Min vội vàng xùy xùy Luhan rồi quay lại với 11 người kia. – Từ nay trong nhà sẽ có phụ nữ, cấm, cấm nghe không, cấm không được quàng khăn tắm chạy quanh nhà, cũng như cấm không được mặc underwear ra khỏi phạm vi phòng của mình, cấm không được cởi trần… Nếu như các cậu không muốn gặp rắc rối !

          Em không biết có phải hôm nay em bị chậm hiểu hay không, nhưng làm ơn ai đó cho em biết tại sao Jjang Mi lại ở đây được không ? – Người này là … ? Umm.. Kyungsoo ?

          Anh sẽ trả lời đây, Kyungsoo. – Bingo ! Xem ra trí nhớ của nó khá tốt ! – Các em đều biết … – Anh Young Min dừng lại vì lúc này Luhan đang ngồi xuống nhập hội với những người còn lại, ánh mắt dán lên nó. – E hèm ! Các em đều biết việc Ah Reum phải nghỉ một thời gian sau khi sinh em bé rồi chứ ?

          Vâng – Lại đồng thanh.

          Công ty quyết định sẽ tìm một người để thay thế vị trí của cô ấy trong vòng 6 tháng cô ấy nghỉ phép ! Và đây là người đó ! – Anh Young Min quay sang nó. – Em có thể giới thiệu một chút về bản thân được chứ?

Nó vẫn đang im lặng quan sát từ nãy tới giờ tự dưng được nói đến, lại giật mình. Như kiểu từ khi nó kí vào cái bản hợp đồng đấy là nó tâm lí hẳn í, cái gì cũng sợ.

          Ah umm… Em là Jjang Mi. 18 tuổi. Mong các sunbae giúp đỡ.

          Tụi mình có duyên phết ha ~ – Minseok lên tiếng.

          Chuẩn đó lần trước gặp rồi nè ~ Chào em ~ Anh trai BaekHyun nè ~ Nhớ không ?

          BaekHyun lại dùng cái giọng sến súa đó rồi nè ~ – Chanyeol, anh chàng cao kều nhại lại giọng của BaekHyun làm BaekHyun quay ngoắt sang lườm cho một cái rõ dài.

          Dạ vâng em Jjang Mi ạ. – Nó cười híp mắt khi biết mọi người vẫn còn nhớ nó.

          Lần trước đã hứa sẽ giới thiệu những người còn lại cho em phải không ? Em coi mặt họ kìa. Đần thối ra không hiểu gì kìa ! – Minseok vui vẻ trêu chọc. – Nào mọi người, tự giới thiệu đi nào ~

          Chào em. Anh là Chen. Vocalist của EXO-M. Rất vui được làm quen với em. – Người ngồi gần nó nhất với nụ cười tươi sáng giơ tay bắt tay với nó. Nó vui vẻ bắt tay lại.

          Anh là Tao. Gấu trúc Kungfu lãng mạn thích đi dạo bờ biển một mình. Chào em~ – Chàng trai với làn da ngăm, khuôn mặt đẹp như truyện tranh bước tới làm quen với nó. Nhưng nó có chút không hiểu lời giới thiệu của anh nên hơi nghiêng đầu sang một bên.

          Anh là Lay, nhảy chính của EXO-M, em cứ gọi anh là Yixing. Rất vui được gặp em ~ – Oa chàng trai này thật hấp dẫn nha, má lúm đồng tiền thật duyên nha ~

          Còn lại mình anh thôi hả ? Anh là Suho, cứ gọi anh là Junmyeon. Leader của bên K. Rất vui được làm quen với em ~

          Dạ vâng. Chào tất cả mọi người. Vì mới bắt đầu công việc nên mong mọi người giúp đỡ em trong thời gian tới.

          OK. OK. Xong rồi mọi người có định ăn cơm không ? Em đã nấu xong hết rồi này ~ Jjang Mi vào ăn cùng mọi người luôn ha. – Kyungsoo lên tiếng hùa mọi người vào phòng ăn.

          Ây da tiếc ghê ~ Anh có hẹn phải đi rồi ~ – Anh Young Min than thở.

          Oa nhắc đến đồ ăn lại thấy đói quá đi ! Kyungsoo tổng quản hôm nay cho ăn gì vậy?? – Nói rồi kéo nhau vào bếp.

Nó vẫn đang lúng túng không biết làm gì thì có người đi tới.

          Mấy tên nhóc đúng là chỉ biết đến ăn thôi, hầy. Để anh dẫn em về phòng được không ? – Nó ngẩng đầu lên thì thấy đó là Luhan, vẫn hơi ngại ngùng vì moment lúc nãy. – Đưa luôn đồ đây anh cầm hộ cho.

Nó ngoan ngoãn đi theo anh về căn phòng sẽ là của nó trong thời gian tới.

          Đây là phòng cũ của Ah Reum noona, hơi nhỏ một chút, em thông cảm nhé ! – Anh cười.

          A~ không sao đâu ạ ! Đằng nào em cũng một mình một phòng mà. Thế này là quá tốt rồi ạ. – Nó cũng cười với anh.

          LUHAN HYUNG ! JJANG MI À ! RA ĂN ĐI NÀO ~ – Có tiếng ai đó hét lên.

          Hyung ra đây ! – Luhan đáp trả sau đó quay sang nó. – Đi ăn thôi ~

Anh dẫn nó ra ngoài, chỉ sang căn phòng bên trái:

          Đó là phòng của BaekHyun, Chanyeol, Xiumin và Tao. – Sau đó chỉ sang căn phòng trước mặt. – Đó là phòng của anh, Sehun và Kyungsoo. Căn phòng cạnh đó là của Junmyeon, Chen và Kai. – Rồi chỉ về phía căn phòng còn lại, nằm hẳn về bên phải của căn hộ. – Đó là phòng của Yixing, Kris và anh Young Min. Anh ấy ít về nhà lắm. Đâm ra chỉ có bọn anh ở nhà là nhiều. Bây giờ có thêm em nữa. Hì ~

          Vâng ạ. Đi ăn thôi không mọi người lại kêu bây giờ anh ~ – Nó cười híp cả mắt, đẩy anh về phía nhà bếp.

[Luhan/EXO Fanfiction] Không Anh, thì không ai khác ! [Chap 13]

CHAP 13: MANAGER ??

 

Mối quan hệ giữa nó và Luhan ngày một tốt, cũng phải, hầu như hôm nào nó và anh cũng về cùng một lúc, vì vậy nên về cùng nhau luôn, tiện hơn a. Nó và anh buôn đủ thứ chuyện trên đời ấy. Anh kể ngày xưa anh vì hâm mộ thần tượng mà đến Hàn Quốc nè, rồi còn cả chuyện nó đang học trường ĐH anh từng học nữa chứ, trùng hợp ghê gớm luôn. Kỳ nghỉ Giáng Sinh gộp với Tết Tây anh nhớ nhà nhưng không về được vì có lịch làm việc, anh gọi cho nó rủ đi dạo, mặt anh cứ méo xệch cả đi, báo hại nó lo lắng phải làm đủ trò để anh cười cho bằng được. Càng ở bên anh nhiều, nó càng cảm nhận được rằng anh là một người rất ấm áp và sống tình cảm, chuẩn mẫu người của nó luôn. Ai cha không được nghĩ bậy. Hai con người đến từ hai đất nước khác nhau, lại có rất nhiều điều để nói a.

 

13h15’, SM Building – 07.01.2015

 

Sau khi học lớp thanh nhạc xong thầy lại nhắc chúng nó ở lại một chút có việc, hiện tại thì cả đám vừa ăn xong đang ngồi chờ thầy đây. Không biết có chuyện gì nữa. Đang buôn hăng thì thầy đến, cả đám lục đục ngồi nghiêm túc nghe thầy phổ biến công việc. Nhưng mà câu hỏi của thầy rất lạ nha.

          Trong các em ai đã đủ 18 tuổi ?

Nó, Han Mi, Sooyeon cùng các anh chị lớn tuổi hơn giơ tay lên.

          Tốt ! Tiếp tục, ai biết từ 3 thứ tiếng trở lên ?

Lần này chỉ có nó và Sooyeon giơ tay.

          Những thứ tiếng đó là .. ?

          Tiếng Việt, Tiếng Hàn, Tiếng Anh, và hiện tại đang học thêm tiếng Trung tại đại học thưa thầy. – Nó trả lời.

          Em là tiếng Nhật, tiếng Hàn và tiếng Anh thưa thầy. – Sooyeon lên tiếng.

          Rất tốt ! Vậy trong hai em ai có thể nấu ăn, dọn dẹp tốt ?

Nó nhìn xung quanh. Câu hỏi gì mà kì vậy trời ? Mọi người cũng đang xôn xao bàn tán vì mớ câu hỏi ngày càng kì lạ của thầy giáo.

Nó giơ tay. Cũng đúng mà. Nó hay dọn dẹp và tự học nấu ăn vì xa nhà phải tự lập chứ ! Câu hỏi như nào thì nó trả lời đúng sự thật thôi. Hehe~

          Còn em ? – Thầy quay sang hỏi Sooyeon.

          Em thực sự không giỏi mấy thứ ấy lắm thưa thầy. – Sooyeon khẽ lắc đầu.

          Vậy thì, em… – Thầy chỉ vào nó – cho tôi biết tên của em ?

          Jjang Mi thưa thầy.

          À vâng Jjang Mi. Đi theo tôi. – Thầy ngoắc tay báo hiệu nó đi theo thầy.

Óa óa nó thực sự không hiểu điều gì đang xảy ra nha. Nó quay lại nhìn mọi người lắc lắc đầu vẻ không hiểu. Cầu mong điều gì đó tốt đẹp sẽ xảy ra với nó, đừng là đen đủi mà. Thầy dẫn nó đến một căn phòng trên tầng cao nhất của tòa nhà SM, thầy gõ cửa và có một giọng nói vang lên:

          Vào đi !

Đây là một phòng làm việc riêng, và.. người đang ngồi trong phòng là … Thầy Lee Soo Man ! Nó lại được gặp thầy Lee Soo Man !

          A ~ Hai người ngồi đi ~

          Chào Ngài Lee.

          Chào thầy ạ. Em là Jjang Mi.

          A tôi nhớ ra em rồi, em là một trong những thực tập sinh mới phải không ? Việc tập tành thế nào ? Vẫn ổn chứ ?

          Dạ vâng thưa thầy, mọi việc vẫn rất ổn ạ. Cám ơn thầy đã quan tâm ạ.

          Thưa ngài, chúng tôi đến đây để nói về việc sáng nay thầy đã nhờ tôi ạ.

          À việc đó ! Vậy đây sẽ là người đó sao ?

          Dạ vâng. Đủ 18t, biết 3 thứ tiếng trở lên, cụ thể là tiếng Việt, tiếng Hàn, tiếng Anh và đang học thêm tiếng Trung, biết nấu ăn dọn dẹp ạ.

          Rất tốt ! Jjang Mi. Tôi có một chuyện muốn nói với em. – Thầy Lee quay sang nói với nó.

          Dạ vâng em nghe thưa thầy ?

          Chúng tôi đang cần một người tạm thời làm manager nữ cho EXO trong vòng 6 tháng, vì manager hiện tại của họ mới sinh con và cần thời gian nghỉ dưỡng. Và người mà đủ tiêu chuẩn lựa chọn là em.

          Manager ? EXO ? Em í ạ ? – Nó há hốc mồm.

          Đúng ! Là em. Liệu em có thể tạm thời nghỉ làm thực tập sinh trong khoảng thời gian 6 tháng để làm manager cho EXO được không ?

          Nhưng thưa thầy..

          Chúng tôi vẫn sẽ đảm bảo việc làm thực tập sinh của em tại đây sau 6 tháng.

          Việc học của em ?

          Chúng tôi cũng sẽ sắp xếp cho em.

Vậy là mọi việc đáng lo đều được công ty thu xếp. Làm manager của EXO, nghĩa là sẽ được ở gần Luhan ? Sẽ được nói chuyện với anh hàng ngày ?

          Em đồng ý ! – Nó buột miệng nói trong khi đầu vẫn đang lởn vởn những suy nghĩ về anh.

          Rất tốt ! Vậy em hãy đọc hợp đồng và kí vào đây.

Nó nhận lấy bản hợp đồng. Hầu hết mọi việc cần làm đều trong tầm tay với của nó. Nó chỉ không chắc lắm về việc phải ở chung 1 nhà với 12 chàng trai. 1 chọi 12 ? Nhưng nó cũng đã quen một nửa trong số đó rồi, chắc mọi chuyến sẽ ổn thôi. Nó khẽ gật đầu với bản thân và kí roẹt một cái vào bản hợp đồng. Thầy Lee nhìn nó cười và bắt tay nó, nói với nó rằng lịch làm việc sẽ bắt đầu từ ngày mai, có lẽ nó sẽ phải chuyển nhà một lần nữa và rất cảm ơn nó đã đồng ý với đề nghị từ phía công ty. Sau đó thầy nói nó có thể rời khỏi và quay sang nói chuyện gì đó với thầy giáo của nó. Nó chào cả hai người và bước ra ngoài.

Vậy là nó sẽ làm manager của EXO trong vòng 6 tháng !

Mọi chuyện xảy ra quá chóng vánh làm đầu óc nó bây giờ rối như tơ vò. Rút điện thoại ra gọi điện cho Han Mi:

          Mày à?

          Ờ không tao thì ma à?

          Mày ơi tao phải làm sao giờ ??

          Làm sao là làm sao ? Jjang Mi nói tao nghe mày gặp phải chuyện gì rồi phải không?? Mày đang ở đâu ??

          Không. Không phải. Chỉ là tao không biết tao có quyết định đúng không thôi.

          Quyết định ? Quyết định gì ?

          Ban nãy tao có lên phòng thầy Lee với thầy thanh nhạc.

          Ừm. Xong sao?

          Thầy Lee nói họ đang tìm manager mới cho EXO..

          Và.. ? Nói nhanh lên mày ngắc ngứ hoài ~~

          Và tao đủ tiêu chuẩn. Họ nói nếu tao đồng ý thì kí vào bản hợp đồng.

          Vậy mày có kí không ?

          Tao có.

          Vậy thì tốt ! Không sao đâu con dở. Việc thực tập sinh đánh chéo sân sang làm manager là chuyện bình thường ở huyện mà. Với cả đó là EXO, mấy ảnh tốt lắm mày đừng lo. Hì hì.

Đúng là Han Mi đã ở đây lâu có khác, con nhỏ chẳng có vẻ gì là lo lắng cả. Cũng may, làm nó đỡ lo phần nào.

          Nhưng là 12 người con trai..

          Trời ơi không phải lo đâu, họ không dám đụng tới mày đâu. Đụng tới mày để đi tong cả đời hả? Mà xung quanh họ toàn gái đẹp xấu xí như mày đừng lo. Hahahahahahaha

          Ờ xấu nhưng kết cấu nó đẹp nhá. Hứ !

          Chờ chút đi ọe phát. Nói không biết ngượng mồm. Nói chung đừng lo. Đây là một chuyện bình thường mà. Họ có nói làm trong bao lâu không ?

          6 tháng.

          Ừ đừng lo lắng nhiều. Thoải mái đi. 6 tháng thôi mà. Có cần chuyển giúp đồ không ?

          Công ty lo.

          Ừ vậy tao đi nha. Có chút việc ~ Bye bye babe ~ Moaz !

Nói xong cụp máy cái rụp. Bỏ lại nó im lìm  ở hành lang với mớ bòng bong trong đầu.

 

Dorm, 15h36’ – 07.01.2015

 

Nó đang chán chường nhét từng cái quần cái áo và vali. Làm ơn đi nó mới ở đây có vỏn vẹn gần nửa năm đã phải chuyển nhà lần này là lần thứ 3 tất cả rồi, không chán mới là lạ. Có lẽ lần này xếp quần áo vào xong nó cứ để trong đó cho rồi, khỏi xếp qua tủ làm chi. Mọi người vẫn đang ở SM, nên trước khi đi nó viết lại một bức “tâm thư” nói rằng nó phải chuyển nhà đến một nơi mà chính nó còn chả biết ở đâu, nhắc nhở mọi người ở nhà chờ tin nó, chăm sóc nhau thật tốt blabla cứ như kiểu sắp đi về cõi chết không bằng í, sau đó dán lên tủ lạnh.

Khóa cửa xong xuôi, nó, 18t, một vali, một balo, chính thức trở thành manager của EXO !

[LuHan/EXO Fanfiction] Không Anh, thì không ai khác ! [Chap 12]

CHAP 12: Snow On Hair

 

Chỉ có anh và nó bước trên đường. Trời lạnh, cũng đã muộn, có lẽ chẳng ai muốn đi bộ ngoài trời với cái thời tiết này. Vốn dĩ style đi bộ của nó không như thế này, nó – là phải nhảy tưng tưng, là phải vung vẩy tay chân như lên đồng mới đúng. Thế mà bây giờ, nó lại đang chậm rãi đi bên anh, lúc nào anh cũng vậy, bình thản, nhưng cô đơn đến lạ. Nhưng nó và anh, không phải cứ thế mà chán chường đi cạnh nhau. Thi thoảng, đi qua một quán ăn hay shop đồ dễ thương, là nó lại khẽ kêu lên “oa cute quá đi ~~~~”, khi đó, anh lại khẽ xoa đầu nó, cười ấm áp. Đó, cũng chính là một phần lí do nó chọn đi bộ về mặc dù khoảng cách không hề gần. Nó muốn ngắm Seoul ban đêm. Nó muốn lưu giữ từng hình ảnh một. Vì nhỡ có một ngày, nó phải rời xa nơi đây, thì những hình ảnh đẹp đó, luôn giữ trong lòng.

Bỗng nhiên, có thứ gì đó trắng trắng liên tục rơi. Chạm vào tay nó, chạm vào má nó, chạm vào tóc nó. Chút run, chút lạnh. Tuyết? Tuyết ! Đúng rồi ! Trắng và lạnh. Tuyết đang rơi.. Điều mà nó mong chờ bao lâu nay. Tuyết rơi rồi.

Nó đứng khựng lại, lập tức ngửa bàn tay lên, để những bông tuyết trắng nhẹ bẫng vương lại trên tay. Nó thích thú nhìn. Mong manh. Trắng. Hệt như một cô gái vậy.

          Jjang Mi, thích tuyết vậy sao ?

          Ah oppa.. nae~ – Bây giờ nó mới nhớ ra là nó quên mất Luhan, người đứng cạnh chờ nó nãy giờ. – Em thích tuyết. Nhưng đây là lần đầu tiên em thấy tuyết, chạm vào tuyết… – Nó cười nhẹ.

          Oaa~ Bảo sao đứng sững lại ngắm luôn. Đáng yêu lắm !  – Anh véo má nó.

          Ah oppa ! Đau ~ – Nó ra vẻ dỗi.

          Ah mianhae ~~ Oppa không cố ý nghen. – Anh cuống cuồng giải thích.

          Mặc kệ anh. – Nó vừa giả vờ dỗi vừa bước đi tiếp, mặc kệ anh đang đứng sững nhìn nó ở đằng sau.

          Jjang Mi, chờ oppa với nào ~ – Khoảng một phút sau anh mới nói với theo nó, hai người cách nhau khá xa rồi nè.

          Oppa chạy chậm như con gái ấy, xùy xùy ~ – Nó bĩu môi trêu anh, bước nhanh hơn trêu tức anh. Nó vẫy vẫy. – Oppa lúc nào cũng ngơ ngơ vậy hả? Người ta đi được bao nhiêu bước rồi oppa mới chạy theo kìa ~

Anh chạy theo nó, khi khoảng cách còn có 1m, bỗng nhiên giơ tay ra nắm lấy tay nó, kéo nó lại. Nó bị bất ngờ kéo ngược về phía sau, mất đà lập tức đâm thẳng vào ngực anh. Ngạc nhiên. Hai người cứ đứng như vậy. Tay anh nắm lấy tay nó. Nó nghe thấy anh lẩm bẩm gì đó đại loại như “Đừng xa như vậy”, nhưng không có nghe rõ lắm. Thực ra nó có chút lợi dụng thời cơ ở đây, nơi ngực anh, nó thấy ấm. Người anh tỏa ra một mùi dịu dịu rất dễ chịu nữa, mùi bạc hà, nhưng ngọt. Và anh cũng chẳng có ý định bỏ tay nó ra. Nên kệ. Chẳng phải rất lãng mạn hay sao, một nam một nữ, gần-như-đang-ôm-nhau trên đường, dưới tuyết. Siêu lãng mạn luôn ấy ! Nhưng mà… trên đường?? Nó đang dựa vào ngực một người con trai ở trên đường?? Ý nghĩ ấy xâm chiếm đầu nó, kéo nó về với thực tại. Nó vội vàng bước lùi lại phía sau, rời hơi ấm của anh, rời tay anh.

          Ah uhmmm oppa mình đi thôi.. – Giọng thoáng chút tiếc nuối, nó quay đầu lại, bước tiếp. Anh đi theo nó, miệng khẽ nở một nụ cười. Hai người quyết định không nhắc lại chuyện vừa xảy ra, cứ thế đi cạnh nhau. Được một lúc, anh lên tiếng trước.

          Jjang Mi ~ Tại sao lại thích tuyết vậy ?

          Em không biết ! Có lẽ một phần tại từ nhỏ tới giờ chưa thấy bao giờ. Nhưng tuyết đẹp mà. Anh có thấy tuyết giống như một cô gái không? Mong manh. Dễ vỡ. Khiến người khác lập tức muốn ôm vào lòng bảo vệ ấy ? – Nó ngước lên nhìn anh.

          Đúng thế. Một cô gái. Nhưng ôm tuyết vào lòng, không sớm thì muộn, chẳng phải sẽ tan biến sao ? Vì thế, anh mong cô gái của anh, đừng là tuyết. – Anh dịu dàng nhìn nó. Nó hơi giật mình về câu trả lời của anh, nhìn anh với một ánh mắt khó hiểu. Nhận ra phản ứng của nó, anh vội nói. – À là bởi vì anh luôn muốn được ôm cô gái của anh ở trong lòng, giữ chặt lấy cô ấy, không để cô ấy biến mất khỏi vòng tay đó mà. Vì thế, cô ấy nên là… nên là… à.. giống gấu bông. Hì hì ~ – Anh gãi gãi đầu. Nó cười vì sự trẻ con đáng yêu của anh.

          Oppa, oppa bao nhiêu tuổi mà lại thích gấu bông vậy ? Haha~

          Ah ừm… Thì thích ! Người ta có cấm một tên con trai 25 tuổi thích gấu bông đâu. Hì ~ – Anh cười tít cả mắt. – Vậy Jjang Mi, ngoài tuyết ra, em còn thích gì không ?

          Em thích mèo ! – Nó trả lời luôn và ngay. Bởi vì từ khi sinh ra, nó đã là một đứa cuồng mèo rồi.

          Mèo? Loại mèo gì?

          Tất cả. Miễn là mèo. À và nó bắt buộc phải có lông. Ôm siêu ấm ấy. Anh biết không ? Nhà em có nuôi một em mèo ở nhà tên là Vàng, vì lông em í vàng từ đầu đến đuôi luôn, lại siêu mũm mĩm nữa. Yêu cực luôn ! – Nhắc đến “em út”, nó tít mắt lại cười. – Nhưng lâu rồi không được ôm mèo rồi..

          Thích mèo đến vậy sao? Vậy oppa mua cho em một em mèo có được không?

          Oppa đừng đùa ! – Nó đánh nhẹ vào tay anh.

          Oppa không đùa ! Một em mèo vàng béo ú. Mua tặng sinh nhật. Vậy có thích không ?

Nó ngập ngừng. Tất nhiên là thích. Nhưng nhận quà của anh? Liệu có được không?

          Không phải ngại. Nói anh nghe, sinh nhật, bao giờ? – Anh khẽ chạm vào má nó.

          Oppa sẽ mua thật sao ? – Nó ngước lên nhìn anh. Anh khẽ cười, chạm vào má nó lần nữa, gật đầu. – Vậy.. sinh nhật là.. 13.01.

          Anh nhớ rồi ~ Ngoắc tay hứa luôn nè. – Anh giơ ngón út ra. Nó nhìn anh, cười toe, rồi ngoắc ngón tay của nó vào ngón tay của anh.

 

*Baby don’t cry ~ tonight ~*

Nhạc chuông của nó vang lên. Anh cười vì nó dùng bài hát của EXO làm nhạc chuông. Nó bắt máy.

          JJANG MI ! CẬU ĐANG Ở ĐÂU? CÓ BIẾT MẤY GIỜ RỒI KHÔNG? MAU VỀ  NHANH ĐI ! CÓ BIẾT CON GÁI ĐI MỘT MÌNH NGOÀI ĐƯỜNG GIỜ NÀY NGUY HIỂM LẮM KHÔNG ?

          Ahh Joo à, tớ đang trên đường về rồi. – Nó để điện thoại ra xa tai một chút, chứ không nghe thêm vài câu mắng nữa là nổ tai luôn mất. – Tớ không có về một mình, nên đừng lo. Lượn lờ phố phường chút thôi mà ~ Đếm từ 1 đến 100 là tớ xuất hiện luôn nè ~

          Hừm… Cho cậu từ 1 đến 50. Đến 51 mà chưa có mặt là tớ xử !

Nó còn chưa kịp trả lời thì Joo Hyun đã cúp máy rồi. Nó nhìn đồng hồ. Cũng đã 11h kém rồi, Joo lo cho nó là phải. Tại nó mải ngắm đường, ngắm phố, mải bên cạnh anh, quên hết thời gian. Nó cũng về tới khu chung cư rồi.

          Oppa. Anh mau về đi ~ Đưa em về tới đây là được rồi ~

          Sống ở đây sao ?Không cần oppa đưa lên tận cửa à? Liệu có làm sao không?

          Oppa. An ninh tốt an ninh tốt ! Anh đừng lo ~

          Ah uhmm.. Anh sống ngay bên đó kìa! – Anh chỉ sang tòa chung cư số 5 ngay trong khu đô thị nó sống.

          Oaaa oppa gần vậy sao ?

          Yes. Anh cũng không nghĩ là gần vậy. Vậy là hôm nào tập về muộn anh có thể đưa em về được rồi ~

          Ah không dám phiền anh lần nữa đâu. Hì.

          Không sao mà ~

          Vậy em đi đây. Tạm biệt anh ~ – Nó cười tít mắt vẫy vẫy chào anh. Sau đó quay lưng bước đi. Thú thật nó thấy hơi buồn.. Vì phải xa. Nhưng nó không hề biết, phía sau nó, người ấy, vẫn đang nhìn nó cho đến tận khi nó vào thang máy an toàn mới bước đi khỏi.

[Luhan/EXO Fanfiction] Không Anh, thì không ai khác ! [Chap 11]

CHAP 11: Meeting Half of EXO

 

Nó thở dài và nhìn đồng hồ. Bây giờ là 9 giờ tối. Nó vẫn đang ở công ty. Hôm nay nó bị thầy dạy nhảy mắng cho một trận vì tập mãi mà không được, nên nó quyết định ở lại công ty để tập luyện thêm. Thầy nói nó là một đứa thực sự may mắn, vì chưa từng tham gia qua một lớp dạy chuyên nghiệp nào mà lại được đánh giá cao hơn người khác khi thi vào SM, rằng nó chỉ may mắn có được cơ hội ấy thôi, chứ trình độ thì chưa được bằng ai cả, nếu không cố gắng tập luyện thì sẽ bị out sớm thôi. Sau khi mọi người về nhà hết, nó đã khóc. Nó biết, nó đâu bằng ai, nhưng thực sự nói như vậy có phải hơi quá không ? Không phải nó không cố gắng, nó hời hợt, mà vì hôm nay nó thực sự mệt và đau lưng, hôm nay đến tháng của nó, thực sự là rất đau, nó định xin nghỉ, nhưng rồi vẫn cố đi. Nhưng chẳng lẽ lại nói như thế với thầy? Nên nó chỉ biết im lặng nghe thầy mắng thôi. Nó quyết định ở lại công ty tập thật tốt để mai không bị chỉ trích nữa. Cũng đã hơn bốn tiếng rồi. Nó đang nhìn nó trong gương. Nó mặc sport bra và quần baggy nỉ, trang phục thích hợp để nhảy nhất. Nó gầy đi, mặt đã nhỏ hơn hẳn rồi. Nếu lúc này mà mẹ nhìn thấy nó, sẽ bắt nó nghỉ nhảy mất. Nó cũng trách bản thân hay bỏ bữa, từ hồi ở Việt Nam đã vậy rồi, toàn bỏ bữa trưa, nên tối nó ăn nhiều lắm, như kiểu ăn bù cho cả ngày vậy. Vậy mà vẫn gầy đi. Haiz~ Nó còn nhiều thói quen xấu cần bỏ lắm. Đang mải suy nghĩ, nó nghe thấy tiếng mở cửa, giật mình quay ra.

– Mấy đứa chờ chút, hình như có ai quên tắt điện trước khi về rồi nè.

Mắt cận mà nó chỉ bật nguyên 2 bóng đèn trước gương thôi, nên nó không biết người đang bước vào là ai cả, thiết nghĩ có lẽ là bác bảo vệ, nó bèn nói.

– Ahjussi, không phải đâu ạ, cháu ở lại tập tối đấy ạ !

– Ahjussi ? Jjang Mi ? – Bóng người đó dừng ngay chỗ bóng tối, gọi tên nó.

Sao chú ấy lại biết tên nó nhỉ ? Giọng nói cũng rất quen nữa.

Vâng ạ, sao chú lại biết tên cháu ạ ?

– Chú ?Haha ~  Anh là Luhan.

Luhan ? Luhan ? Luhan ! Tại sao Luhan lại về muộn như thế chứ ?

– Luhan ? Tại sao muộn vậy mà anh còn chưa về ?

– À ừm… Anh ở lại tập luyện. Còn em? Sao giờ này chưa về ?

Anh bước dần ra ánh sáng, nhìn rõ nó, anh khẽ ho nhẹ mấy tiếng và quay đi chỗ khác. Khó hiểu vì hành động của anh, nó hỏi.

– Oppa, anh ốm hay sao mà lại ho thế ?

– Không, anh không ốm. Mà là em… em… – Anh nói trong khi vẫn tiếp tục nhìn đi chỗ khác.

Nó ? Nó làm sao ? Nó quay lại nhìn vào gương. CHẾT CHẮC RỒI ! Nó quên mất là đang mặc vỏn vẹn cái sport bra. Vớ lấy balo lôi ra cái hoodie tròng ngay vào người, nó lúng túng.

– Ah xin lỗi, em không biết là sẽ có người vào. Em.. Em cứ nghĩ chỉ còn lại em ở công ty. Thực sự xin lỗi vì để anh phải .. um .. nhìn thấy .. um.. cái đó.

– Không sao đâu. Anh chưa nhìn thấy gì mà.. – Anh khẽ cười vì sự lúng túng của nó. – Sắp 9 rưỡi rồi, em vẫn còn ở lại công ty làm gì vậy ? Có biết là con gái về muộn rất nguy hiểm không ? Với lại 10h là bác bảo vệ khóa hết cửa rồi, nếu không về sớm, em sẽ bị nhốt ở đây đấy.

– Oa em không biết, nhưng em cũng chuẩn bị về rồi mà. Anh cũng nên …

Đang nói dở thì nó bị ngắt lời bởi tiếng nói ở phía cửa. Không phải của một người, mà là của nhiều người. Nó và Luhan đều ngó ra.

– Aish Luhan hyung, sao lâu quá vậy ? Bộ mò mãi không thấy cái công tắc đèn hả?

– Baekhyun, đâu phải ai cũng giỏi cái trò bật tắt công tắc đèn như cậu đâu. Haahaaaaaaa~~~~

– YAH PARK CHAN YEOL! CẬU MUỐN CHẾT HAY SAO HẢ?

Sau đó là hàng loạt tiếng “oái”, “ái” của ai đấy. Hình như Park Chanyeol gì đó, thực sự bị ăn đòn rồi.

– Aish hai anh không im lặng một chút được sao ? Lúc nào cũng cãi nhau hết trơn.

– Jong In nói chuẩn đấy ! Hai đứa im lặng chút đi nào ! – Người đó tiến vào phòng. – Luhan ? Bộ bị ma bắt rồi hả ?

Đó là một … đứa trẻ ? Cấp hai hay học sinh trung học vậy ? Nhưng trông thực sự rất đáng yêu. Hai bên má phúng phính như bánh bao vậy, thật là khiến người ta muốn véo cho một cái. Khi đứa trẻ ấy nhìn thấy nó và Luhan, mắt lập tức mở to, sau đó cười gian một cái.

– Mấy đứa, Luhan bị ma nữ bắt cóc rồi nè ! Keke ~ Vô đây coi nè ! – Nói rồi vẫy vẫy ai đó ở ngoài cửa.

– Minseok, bộ hôm nay uống nhầm thuốc hay sao ảo tưởng nhìn thấy ma vậy ? – Một bóng người cao, rất cao, bước vào. Nhưng lập tức đứng lại khi nhìn thấy nó. Đừng bảo người này cũng nghĩ nó là ma nghen. Nó xấu đến thế à ?

– YiFan nói đúng đấy. Minseok. Đây là một cô gái thực sự mà, đâu phải ma đâu. – Đến bây giờ Luhan mới chịu lên tiếng.

– Vậy sasaeng fan hả? SASAENG FAN BẮT CÓC LULU RỒI NÈ ! Haahaaaaaa ~~~ – Cái tên trẻ con đó, còn định gán cho nó những biệt danh gì nữa đây ?

Những người đứng bên ngoài chen lấn nhau qua cái cửa, miệng đồng thanh.

– SASAENG FAN !

Ra là còn những bốn người nữa ở ngoài. Một cao lòng ngòng, một lùn, một đen, và một lùn nữa. Cả bốn đều nhìn chằm chằm nó. Đến lúc này thì nó không thể im lặng được nữa. Nó quay sang phía cậu học sinh kia.

– Này, cậu bé, chị không phải sasaeng fan, lại càng không phải ma nữ, chị là Jjang Mi, thực tập sinh của SM. – Nó làm điệu bộ như đang giới thiệu ai đó quan trọng lắm vậy.

Một giây im lặng trôi qua. Đột nhiên, tất cả mọi người, trừ nó, và cậu bé kia, ôm bụng cười như đang xem gag show ấy. Nó chẳng hiểu gì cả, còn cậu bé thì cứ nhìn nó như thể sắp ăn tươi nuốt sống nó vậy.

– CHUYỆN GÌ VẬY ? – Nó hỏi.

– Cô ấy… hahahaha… gọi …. Minseok… hyung…. haha Là …. Là …. Cậu bé …hahahaaaaaaaa.

– Cô ấy … xưng … chị … với Minseok kìa hahahaaaaaaaa – Người cao lòng ngòng vừa chỉ vào nó vừa nói.

– Vậy chẳng lẽ tôi phải gọi cậu bé đó là anh ?

– Xin chào, tôi là Kim Minseok. Xin thưa “chị” đây sinh năm bao nhiêu mà lại gọi tôi là em vậy ? – Cậu bé đó tiến lại gần phía nó.

– Chị sinh năm 1996. –  Nó nhún vai.

Vậy chào chị, em sinh năm 1990.

Nó há hốc miệng, mắt mở to hết cỡ luôn. Hoang mang nhìn mọi người xung quanh, ai cũng nở một nụ cười gian nhìn nó. Nó quay sang nhìn Luhan, anh cười, nhún vai. Vậy là nó tiêu rồi. Nó vừa gọi một người hơn nó 6 tuổi là em.

– Ah ! Thực sự xin lỗi ! Em không biết ! Vì anh nhìn giống học sinh trung học quá nên …

Minseok oppa cười xòa, nói.

– Anh bị nhầm như thế nhiều lần rồi. Haha~ Anh chỉ ngạc nhiên là… Em không biết anh là ai sao ?

– Thực ra thì… trừ Luhan oppa ra.. ở đây.. em không biết ai cả. Tuy nhìn họ rất quen, nhưng em mới chỉ vào công ty được 1 thời gian ngắn, cho nên…

– Wow ~ – Minseok mở tròn mắt nhìn nó. – Vậy thì xin giới thiệu với em, bọn anh là những thành viên của EXO. Nhưng… Em thực sự không biết EXO sao ? Vậy sao lại quen Luhan vậy?

– Em có biết sơ qua thôi ạ, em có nghe album của mọi người, nhưng mặt và tên thì em không rõ lắm. Em quen Luhan oppa là qua bạn của em, Han Mi, cô ấy cũng là thực tập sinh của SM, ngoài Luhan oppa thì em còn biết Sehun oppa nữa. – Nó cười.

– Vậy hả? Vậy thì em phải tìm hiểu dần đi nha. Ah! Bọn anh sẽ trực tiếp giúp em tìm hiểu, không phải ai cũng có vinh dự này đâu nha! – Minseok nháy mắt. – Thực ra thì.. Bọn anh có tất cả 12 người, nhưng những người khác đã đi tham gia chương trình radio mất rồi, nên em làm quen trước với những người ở đây đã ha ? Anh là Minseok thì em biết rồi, nhưng nghệ danh của anh là Xiumin, mọi người hay gọi anh là Baozi nữa, vì cái đôi má bánh bao này nè – Nói xong phồng má lên minh họa, rất đáng yêu ~

– Minseok huyng, hyung định độc chiếm cô ấy luôn hả ? Cho bọn em giới thiệu với chứ ! – Một trong hai người có chiều cao khiêm tốn lên tiếng – Annyeong ~ Anh là BaekHyun, vocal chính của EXO, ngoài ra còn đảm nhận nhiệm vụ eyeliner của nhóm, rất vui được làm quen với em.

Chàng trai này, nụ cười rất đẹp, dám đảm bảo, nếu nó không rung rinh trước Luhan rồi, thì nó sẽ đổ anh chàng này ngay tắp lự.

– Eye.. eyeliner ?

– À, tại vì anh hay kẻ mắt đó mà ! – Baekhyun ngay lập tức rút một chiếc bút kẻ mắt từ trong túi áo ra, rồi nháy mắt với nó 1 cái.

– À vâng ~

– Còn anh là Chan Yeol. Park. Chan. Yeol. Rapper kiêm Happy virus của EXO. – Chan Yeol hơi đưa người ra phía trước, lấy tay che miệng nói thầm với nó – Và em nên xem clip predebut của BaekHyun đi.

– Baekhyun? Predebut? – Nó bối rối hỏi lại thì thấy ChanYeol bắt đầu nhăn mặt rồi đặt ngón tay lên miệng bảo nó “suỵtttttttttttttt”. Nó còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Baekhyun đã cho Chanyeol ngay một chưởng vào mông, Chan Yeol la lên oai oái còn Baekhyun khoanh tay cười trong chiến thắng, lẩm bẩm “Dám chơi xấu sau lưng ta hả?”. Nó lắc đầu, trông họ như “người yêu” của nhau ấy.

Còn anh là Kai. – Người da ngăm ngăm nói. – Anh là main dancer. Rất vui được gặp em. – Đơn giản chỉ có thế ! Kiệm lời dễ sợ luôn.

– Anh là D.O. Nhưng em cứ gọi anh là Kyungsoo nhé ! Anh là main vocal của EXO, kiêm mama. À! Tại vì anh hay nấu cơm nhất nhóm, nên bị gọi vậy đấy. – Người có chiều cao khiêm tốn và đôi mắt to tròn nói.

– Anh là Kris. Leader của EXO – M. Rất vui được làm quen với em và rât vui khi biết em không phải ma nữ như lời Xiumin nói! Haha~

– Vâng ~ Chào mọi người. Em là Jjang Mi. Thực tập sinh mới của SM Ent. Ngoài ra em còn là một du học sinh. Rất mong được mọi người giúp đỡ. – Nó cười thật tươi. Mọi người ai cũng thân thiện với nó. Là một người mới, điều này làm nó thấy tự tin hơn rất nhiều !

– Yah ~ Không phải khách sáo thế đâu ha ~ Cứ thoải mái đi, em gái !  – Baekhyun nói.Oaaa ~ Anh luôn ước có một đứa em gái.. Jjang Mi, làm em gái của anh đi ~~~~~

– Cậu với em ấy mới gặp thôi mà, sao chưa gì đã nhận em gái vậy? Chanyeol chen vào.

– Em ấy nhìn đã biết là một người rất tốt rồi mà ! Mà Park Chan Yeol, cậu có cần soi mói tớ thế không hả? – Nói rồi hai ông tướng ấy lại lôi nhau ra một góc tự xử với nhau.

Thôi chết ! 10h kém 10 rồi, nếu không về nhanh lên, chúng ta sẽ bị nhốt ở đây mất ! – Minseok vừa nhìn đồng hồ vừa nói. Luhan nói thầm với Kris điều gì đó, Kris gật gật và giơ thumbs up.

– AI CHẠY ĐẾN THANG MÁY TRƯỚC ĐƯỢC TẮM TRƯỚC ! – Kris hét lên rồi vội vội vàng vàng chạy ra cửa, không quên nói bye bye với nó.

– Mau bắt tên Kris đó lại ! Không thể để hắn thắng được. – Nói rồi mọi người cuống cuồng chạy theo Kris, đồng thanh – Hẹn gặp lại nhé, Jjang Mi!

Nó nhìn cảnh đấy mà không thể nhịn được cười, trông họ cứ như những đứa trẻ 10t đang chơi đùa với nhau ấy. Ai tin là họ đều 19+ cả rồi chứ !

– Oa~~ Kiểu này hôm nay mọi người đến đêm mới được ngủ rồi.

Nó giật mình khi nghe thấy tiếng Luhan. Nó cứ nghĩ anh đã chạy theo mọi người rồi chứ!

– Oppa! Em cứ nghĩ anh chạy theo họ rồi chứ! Mà sao lại phải chờ đến đêm ạ?

– Cái tên Kris đó, tắm rất lâu, nếu cậu ta mà tắm đầu tiên, thì chắc đến đêm mới tới lượt bọn anh. Haizzzz ~ – Luhan làm mặt chán chường lắm, nhưng nó biết là chỉ trêu thôi.

– Mà sao oppa còn ở đây không về cùng mọi người luôn? Bộ hôm nay làm gì sai bị phạt ở lại lao công hở ? – Nó cười cười đùa anh.

– Đâu có ! – Luhan nhún vai – Là tự nguyện ở lại. – Anh quay sang nhìn thẳng vào mắt nó. – Đưa em về !

Anh bình thản như thể đó là điều tất nhiên, nhìn vào mắt nó, và cười ~

Lần này là lần thứ bao nhiêu nó nói nó không cưỡng lại được đôi mắt ấy rồi ?

[Luhan/EXO Fanfiction] Không Anh, thì không ai khác ! [Chap 10]

tumblr_m9qvgty9q71rdl36to1_500

 

CHAP 10: Mint & Taro (Bòhe & Yùtou)

 

Anh và nó đến quán ăn gần công ty, thật may là không gặp fan nào của anh cả, không thì nó die ngay tại trận là cái chắc !

– Ahjumma. Cho con một xuất bibimbap như mọi khi nha ~ – Anh quay sang nó – Yùtou, em muốn ăn gì ?

– Em á ? Anh gọi em à ?

– Đúng thế, Yùtou ~ Em muốn ăn gì ?

– Giống anh ! Nhưng tên em đâu phải Y… Yù.. Yùtou gì gì đâu ?

– Anh biết ! Nhưng từ giờ anh sẽ gọi em là Yùtou. – Luhan cúi xuống vừa tầm với nó. Mắt anh nhìn thẳng vào mắt nó. Phải nói, tim nó đã dừng lại ngay cái khoảnh khắc đấy ! Anh cười.

– Yùtou ~

– Jjang Mi. – Nó phụng phịu.

– Yùtou ~

– Jjang Mi mà ~~~

Cứ thế anh với nó vừa đi vào bàn vừa đôi co. Những thực khách trong quán nhìn hai đứa nó, như thể đây là hai đứa trẻ con đang cãi nhau vậy. Nó đến chịu anh mất thôi, chưa thấy ai cứng đầu như anh cả, đôi co với một đứa trẻ con là nó. Cuối cùng anh và nó quyết định chơi bao – búa – kéo để quyết định xem ai thắng. Và nó thì chẳng bao giờ thắng trò bao – búa – kéo cả. Kể từ lúc Luhan thắng, anh cứ cười hoài, vừa cười vừa nói “Yùtou”, mà nó không có hiểu “Yùtou” là gì hết trơn, cầu mong không phải là con heo hay con gì đấy. Haizzz~~ Đúng là giỏi trêu tức nó mà.

5 phút sau thì đã có đồ ăn rồi. Bác chủ quán đặt trước mặt Luhan và nó mỗi đứa một bát bibimbap nhìn đã thấy nhỏ dãi rồi haha~

– Ăn ngon nhé, con trai ! – Rồi bác quay sang nó – Và.. con dâu. Hihi ~

– Ah thực sự là không phải…. – Nó còn chưa kịp nói xong câu bác đã đi khuất vào trong bếp rồi. Trời ạ ! Một nam một nữ đi với nhau là yêu nhau sao. Huhu~ – Anh, không phải mà, sao anh lại im lặng thế ? Bác ấy hiểu lầm rồi, không hay chút nào đâu ~

– Anh thấy không sao mà ~ – Luhan nháy mắt một cái, rồi đẩy bát bibimbap nóng hổi anh đã trộn xong sẵn về phía nó, rồi kéo bát còn nguyên hiện trạng trước mặt nó về phía mình – Yùtou ahhhh ~ ăn nhiều chút cho chóng lớn nghen ~

– Yah ! Em không phải trẻ con nghen ! – Nó thấy ấm áp trong lòng lắm. Nhiều lúc, nó nghĩ không phải nhờ khăn mũ hay quần áo dày dặn mà nó cảm thấy ấm khi đông Hàn, mà là, nhờ có sự hiện diện của một ai đấy, hay một bát bibimbap nóng hổi trộn sẵn, lập tức, làm nó quên đi cái lạnh !

Nó muốn share tiền bữa ăn, nhưng Luhan nhất quyết không cho ! Nó phụng phịu nói, có đi có lại, lần này anh mời, thì lần sau, nhất định phải là nó mời. Anh còn đùa nó “Vậy là còn lần sau nữa hả?”, làm nó ngại vì nói hớ ra mất.

– Anh ! Anh có thèm trà sữa không ?

– Cái đó em nên hỏi Sehun haha~

– Không ! Em hỏi anh !

– Anh không thèm, nhưng nếu em có, thì ….

– Anh phải đi cùng em !

Chẳng nói chẳng rằng, nó lôi anh đến quán trà sữa gần công ty. Nó đang lên kế hoạch bù đắp lại vụ “được bao ăn” vừa rồi. Thực sự là thấy không phải mà ~ Lúc anh và nó bước vào quán, có vài người nhìn, nhưng có vẻ, họ không nhận ra anh là ai. Cũng phải thôi, anh đội mũ hoodie trùm kín đầu, lại còn ngại cúi mặt xuống vì bị nó kéo đi, không ai nhận ra cũng đúng. Keke~ Nó kéo anh vào cái bàn tận trong góc, view không đẹp, nhưng tránh được phần nào phiền toái cho anh, thử tưởng tượng, bây giờ mà bị phát hiện, thì cả anh và nó đều bị nhấn chìm xuống bùn mất.

– Anh ! Ngồi yên đó ! Anh muốn uống vị gì nào ?

– Anh không uống..

– Anh.Có.Uống! – Nó giả giọng dọa nạt – Em hỏi lại. Vì gì nào ~ ?

– Khoai…môn…

– Okie chờ em chút ~

Nó đi ra quầy, order một trà sữa trân châu vị khoai môn và một trà sữa trân châu vị bạc hà. Nó biết, trời lạnh, kể cả có làm nó buốt óc, lạnh sống lưng, thì nó vẫn thích uống vị bạc hà nhất ! Nó gọi thêm bánh ngọt nữa, nó không thể uống trà sữa mà không ăn kèm cái gì cả. Gọi xong, nó thanh toán tiền luôn. Nó đi trước một bước, cho chắc !

Thấy nó bê khay đồ ăn thức uống về bàn, Luhan há hốc mồm.

– Có lẽ anh không cần phải nhắc nhở em ăn nhiều thì em cũng tự ăn nhiều rồi. Haha~

– Em có nói là em ăn ít bao giờ đâu. Xùy xùy ~

– Nhưng cơ thể của em thì có. Như suy dinh dưỡng í. Hừm – Anh khoanh tay nhìn nó từ chân lên đầu.

– Aish pervert ! – Nó đánh nhẹ vào tay anh một cái, nhẹ thôi mà, thế mà anh cũng kêu “ái” một cái được, chỉ giỏi làm màu thôi. Hứ.

Ăn một miếng bánh socola xong, nó ngước lên nhìn anh.

– Anh ! Tại sao anh lại thích uống vị khoai môn ?

– Vậy sao em lại thích uống vị bạc hà ?

– Vì nó ngọt, và mát, cho em cảm giác sảng khoái. Em rất thích ! Vị của nó ngon đến nỗi, mùa đông, dù lạnh đến đâu, em vẫn muốn uống nó. – Nó chớp chớp mắt.

– À ừmmm… vậy thì, anh thích vị khoai môn. Vì nó ngọt ngào, đẹp, thanh mát và đáng yêu ! – Anh bắt chước cái điệu bộ chớp chớp mắt của nó. Nó bĩu môi.

– Anh coi thế mà cũng sến súa ha ! Anh đang tả vị trà sữa hay người yêu vậy ? Haha~~ Nó trêu anh. – Em chưa uống vị khoai môn bao giờ đâu. Thực ra, từ khi biết đến trà sữa đến giờ, em chỉ uống bạc hà thôi …

– Vậy.. uống thử của anh đi.. rồi em sẽ thấy.. tại sao anh lại thích vị khoai môn nhiều đến thế ! – Anh đẩy cốc trà sữa to bự của anh về phía nó.

Màu tím nhạt, nhẹ nhàng, màu của thủy chung. Nó nhấc ống hút của mình sang và cho vào cốc của anh, uống một ngụm. Ah~~ Thực sự rất ngon. Ngọt vừa, và sảng khoái không kém gì bạc hà luôn. Nó uống thêm ngụm nữa và giơ thumbs up với anh.

– Ahhhh~~ Thực sự rất ngon ~~~~ – Nó cười tít cả mắt.

– Anh nói đâu có sai, phải không… Yùtou? – Nó lườm anh một cái rõ dài vì cứ trêu nó hoài.

Ăn uống xong thì cũng đã 1h30 rồi. Nó lèo nhèo đòi về cứ như thể anh là người bắt nó đến đấy í.

– Em đúng là … Như trẻ con í ! – Anh véo má nó.

– Á, phát đó đau à nghen, có muốn em phục thù không hả hả hả ? – Cứ mỗi chữ hả là nó véo anh mỗi chỗ một phát rồi còn đâu, làm anh cứ kêu oai oái.

Nhìn mặt anh ngơ ra lúc cô nhân viên nói hóa đơn đã được thanh toán rồi mà nó không nhịn được cười, tất nhiên là cười trong âm thầm thôi, nó đứng chếch chếch sau lưng anh, lại còn lùn hơn bao nhiêu nữa, làm sao có thể nhìn thấy nó cười trong niềm vui chiến thắng được chứ. Anh cúi xuống nhìn nó, nó giơ thumbs up và làm mặt cười ngu. Nói thật ai nhìn thấy bản mặt cười ngu ngu của nó cũng phải phì cười, và anh không phải ngoại lệ. Anh xoa xoa đầu nó và lẩm bẩm gì như “Đáng yêu ~”, nó có nghe nhầm không nhỉ ? Haha ~ Hôm nay nó rất vui, nên kệ đi ~

Anh và nó đi bộ về SM building. Không may, là có rất nhiều fans cầm banner EXO đứng ở đó ! Anh nói thầm vào tai nó: “Em vào trước đi, chút nữa anh sẽ vào sau, vào cùng lúc sẽ gây hiểu lầm mất ! Đợi anh ở hành lang.”. Nó hiểu mà. Đội mũ hoodie của mình lên, nó tiếp tục bước về phía cửa SM building. Đi được vài mét, nó quay lại phía sau và thấy anh đang đứng dưới gốc cây, nhìn theo nó. Thấy nó quay lại, anh nhanh chóng nở một nụ cười và giơ thumbs up. Nó cũng cười theo và đi tiếp. Khi nó đi qua chỗ các fans đứng, tim nó như ngừng đập ấy. Nó lại cúi chào mọi người như lần trước, và mọi người lúng túng cúi chào lại. Chẳng hiểu sao nhưng nó quen với việc cúi chào người khác rồi. Thật may, các fans không để ý đến nó lắm ! Nó đợi anh được khoảng 10 phút, thì thấy các fans bên ngoài bắt đầu nháo nhào lên, chụp ảnh, gọi tên anh. “Luhan!”. Anh cúi đầu chào các fans, kí tên cho một vài bạn và luôn miệng nói “Cảm ơn ! Cảm ơn !” rồi mới bước qua cửa. Nhìn thấy nó, anh chạy ngay lại.

– Xin lỗi vì bắt em chờ.. Anh không muốn em gặp rắc rối…

– Em hiểu mà hì hì ~ – Nó gật gật.

– Jjang Mi này ~ Hôm nay, ở bên em, anh thực sự rất vui ! Lâu rồi mới được đi chơi tám chuyện thoải mái như vậy ! Giảm được khá nhiều stress đó !

– Wow em cũng vậy ! – Nó cười tít cả mắt vào luôn.

– Đến khi nào.. Cả hai cùng rỗi. Thì… đi tiếp nhé ? – Anh nhìn thằng vào mắt nó. Và nó nói rồi. Nó không cưỡng lại đôi mắt ấy được. Nó gật gật. Anh xoa đầu nó. – Cô bé, sắp muộn giờ tập rồi đó !

Nó lôi điện thoại ra xem giờ, 2h kém 5 phút. Nó vội vội vàng vàng chạy về phía thang máy, vừa chạy vừa hét, tay vẫy loạn xạ.

– HÔM NAY EM RẤT VUI ! CẢM ƠN ANH ! BÁI BAI ~~~~

Nó bước vào trong phòng tập trước thầy đúng 1 phút. May quá ! Phewww ~

Thầy lại tiếp tục dạy chúng nó những bài cơ bản, những động tác cơ bản, những điều dancer cần chú ý. Chúng nó cứ tập đến khi mệt nhoài người thì đã hơn 4h chiều rồi. Oa cuộc sống thực tập sinh ~~~

[Luhan/EXO Fanfiction] Không Anh, thì không ai khác ! [Chap 9]

CHAP 9: The Meeting

Chơi chán chê và xem mọi người luyện tập ở phòng tập, mãi mới gần đến 4 giờ chiều. Phòng họp ở tầng cao nhất, dưới tầng thượng, haha~ Khi nó đến thì có 4 cô gái nữa ở đó. Ơ, kia là… Joo Hyun ! Nó quên mất là Joo Hyun cũng đỗ nữa. Thật may là nó không phải chống chọi trong căn phòng đó một mình. Nó chạy vội đến chỗ Joo Hyun, hù một cái, làm con bé giật mình quay lại, xong hai đứa nhìn nhau cười nắc nẻ. 3 cô gái còn lại cứ nhìn chằm chằm làm nó với Joo Hyun ngại chết lên được. 5 phút sau, có một cô đeo thẻ staff ra mời chúng nó vào phòng họp. Có khoảng 3 người đã ngồi sẵn trong phòng. Chúng nó cúi đầu chào rồi ngồi vào chỗ. Nếu nó không nhầm, thì người ngồi ở phía đầu bàn kia, là thầy Lee Soo Man. Ông lên tiếng.

Chào các bạn thực tập sinh mới ! Giới thiệu bản thân một chút nhỉ, ta là Lee Soo Man, nhưng các cháu cứ gọi ta là thầy Lee là được.

Sau đó chúng nó lần lượt giới thiệu về bản thân. Cô gái có mái tóc nâu ngắn là Sunhee, 19 tuổi. Cô gái có mái tóc thẳng dài và khuôn mặt hiền lành là Sooyeon, bằng tuổi nó. Cô bạn tomboy lạnh lùng tên So Hyun, bằng tuổi nó nốt. Nó và Joo Hyun. Vậy là 5 người.

Thầy Lee đưa cho chúng nó mỗi người một bản hợp đồng, nó đọc thật kĩ, và quyết định kí. Nó nhìn mọi người, hầu như ai cũng kí xong cả rồi, đang chờ nó. Aish thật ngại quá, nhưng nó phải chắc chắn về từng điều trong hợp động một mới dám kí. Nó đưa lại bản hợp đồng cho thầy Lee, quay sang thấy Joo Hyun đang giơ thumbs up với nó, nó cười. Cô bạn này …

5 người chúng nó sẽ ở chung 1 dorm, đáng tiếc là nó không được ở cùng Han Mi, vì dorm của Han Mi đã chật rồi. Thư kí của thầy Lee đưa cho mỗi đứa một cái thẻ khóa, và số phòng. Dorm nằm ở tầng 13 của tòa nhà, rộng 80­m2, có 3 phòng ngủ, 1 phòng khách, 1 bếp và 2 phòng tắm. Cũng không tệ. Chúng nó quyết định chuyển đến dorm rồi sẽ phân chia phòng sau. Ngồi bàn bạc thêm một vài việc nữa, như thời gian tập luyện sao để không trùng với lịch học, vì chúng nó đều đã học Đại học hết rồi. Sau đó thì ai về nhà nấy. Ngày mai sẽ chuyển đến dorm ở. Tối nay nó phải bàn bạc trả phòng trọ với cô chủ nhà rồi. Cô thực sự rất tốt với nó. Phải chuyển đi thật đáng tiếc !

Dorm, 18.12.2014

 

Wow ~ New houseeeeeeeeee ~

Nó mới bê nốt cái hộp đồ cuối cùng lên đến nơi.

– Mọi người ơi. Ra phòng khách nào ~ – Chị Sunhee vỗ tay gọi mọi người.

Sau khi mọi người đã ngồi thành một vòng tròn đầy đủ ở giữa phòng khách, chị Sunhee nói:

– Bây giờ chúng ta sẽ tìm hiểu về nhau một chút và sau đó chia phòng nhé !

– Vâng ạ ! – 4 người chúng tôi đồng thanh.

– Bắt đầu từ chị nhé ! Chị là Kim Sunhee. 19 tuổi. Hiện đang học âm nhạc ứng dụng lại Học viện Nghệ thuật Seoul, chuyên ngành Biểu diễn Âm nhạc. Rất vui được gặp mọi người. Mong mọi người giúp đỡ nhiều.

– Đến em đến em.. – So Hyun lên tiếng, oa nhìn lạnh lùng mà không lạnh lùng chút nào nha ! – Em là Lee So Hyun, 18 tuổi, tốt nghiệp trung học xong thì quyết định audition cho SM, lần này là lần thứ 3 em audition và bây giờ mới được nhận. Và, em là một tomboy. Thế thôi ạ. Hì ~

– Cậu… khác với vẻ ngoài thật. Đầu tiên tớ nghĩ cậu lạnh lùng lắm cơ ~ – Joo Hyun nói.

– Chài ơi sao ai cũng nói thế vậy cà huhu~ – So Hyun giả vờ khóc. Thực sự, có hơi chút trẻ con haha ~

– Eh hemm.. Còn em là Sooyeon. Em cũng mười tám tuổi. Hiện tại đang học Dance theory ở trường Đại học Nghệ thuật Quốc gia Hàn Quốc. – Sooyeon nói rất nhẹ nhàng, thực sự thấy nữ tính mà. Nhưng có điều gì đó ở cô gái này, làm nó thấy rất lạ. – Rất vui được quen với mọi người.

– Em và Jjang Mi thì học Yonsei, đều học về tiếng nhưng lại khác khoa, cô ấy học tiếng Hàn, còn em học tiếng Trung. À quên em tên Kim Joo Hyun, 18 tuổi. Hihi~ – Joo Hyun nhanh nhảu phun ra một tràng. Ôi đâu rồi cái hình tượng tiểu thư vậy ? Nó cốc cho Joo Hyun một cái rồi nói.

– Cái con bé này ! Ai mướn cậu giới thiệu hộ vậy hử ? Xí. Xin chào mọi người, em là Jjang Mi, mười tám tuổi. Du học sinh người Việt. Em mới sang Hàn được gần 6 tháng. Mong mọi người giúp đỡ ạ !

– Vậy là mọi người đều biết về nhau rồi phải không ? Chúng ta sẽ sống với nhau dài dài, còn nhiều thời gian để tìm hiểu về nhau lắm ! Bây giờ thì chia phòng và chuẩn bị đến phòng tập thôi !

Không cần phân vân, nó chắc chắn sẽ ở cùng phòng với Joo Hyun.

– Em chọn Jjang Mi ! – Bỗng nhiên Sooyeon giơ tay lên. Và chọn nó ! Á không thể được, nó muốn cùng phòng với Joo Hyun mà.

– Ơ em đang định chọn Jjang Mi mà.. Thôi vậy em với So Hyun cũng được. Chúng mình sẽ làm biển tên là “Double Hyun” nghen Hyunie ~ – Joo Hyun ôm lấy cổ So Hyun và xoa loạn hết đầu tóc cậu ấy lên. Nó còn nghe thấy So Hyun lầm bầm “Aish con bé này!” nữa. – Chị Sunhee lớn nhất nên tụi em sẽ cho chị không gian riêng nghen ! Nhất nhà đó ! – Joo Hyun quay sang chị Sunhee và giơ thumbs up.

– Vâng, xin cảm ơn cô, vậy cứ quyết định thế nha ~ Bây giờ thì chuẩn bị quần áo đi tập thôi !

Aish Joo Hyun, con bé này, thật là chẳng hiểu ý nhau gì sất. Nó nhéo Joo Hyun một cái rồi đi thay quần áo.Vì cùng là thực tập sinh mới nên năm người chúng nó có cùng thời khóa biểu. Thật may cho nó vì tiết đầu tiên là nhảy. Nó chuẩn bị thêm một bộ quần áo nữa: baggy nỉ và hoodie xám, cặp đôi mà nó thích nhất.

5 đứa quyết định đi bộ đến SM, vì thời gian vẫn còn nhiều. Vừa đi vừa tám chuyện, tiện thể ghé fast food ăn sáng luôn, nó thì không cần nhiều, một cốc trà sữa thôi. Nói là ăn sáng, nhưng thực ra cũng 10h rồi, nên nó cũng không muốn ăn nhiều, tiết học của chúng nó bắt đầu lúc 10h15, khi nhảy, no quá không tốt mà đói quá cũng không tốt.

Phòng tập của chúng nó ở cuối hành lang tầng 5, oa thật là xa xăm so với Han Mi quá. Nghỉ trưa nó sẽ lên chơi với Han Mi.

Thầy giáo là một người rất nghiêm khắc. Thầy dạy chúng nó tập thể lực, dạy chúng nó làm sao để nhảy dứt khoát hơn. Nếu một trong chúng nó làm sai, sẽ bị thầy quát ngay. Nhưng trước khi nghỉ trưa, thầy lại nói bằng một giọng rất nhẹ nhàng.

– Đã tập hơn hai tiếng rồi, bây giờ các em nghỉ đi ăn trưa, 2h chúng ta sẽ tập tiếp đến 4h nhé ! Vất vả rồi.

Sau khi thầy ra khỏi, cả lũ hò hét ầm ĩ. Đúng là tập luyện rất khó khăn, mới 2 tiếng mà người nó đã đau rã rời rồi. Nhưng nó sẽ cố gắng, tập nhiều sẽ quen thôi mà ~

* You got a new message *

 

From: Han Mi moaz moaz

Mianhae, hôm nay không đi ăn với mày được rồi, tao có việc đột xuất

To: Han Mi moaz moaz

Việc gì vậy?”

From: Han Mi moaz moaz

“Tao có hẹn với anh Minkwan. Mianhae~~~~”

To: Han Mi moaz moaz

“Theo giai bỏ bạn không nói nhiều ! Have fun ! But not too much fun *ifyouknowwhatimean*”

 

From: Han Mi moaz moaz

“Dirtyminded as always =)))))) buh bye : h”

 

Kyaaaaaaaaaa Han Mi’s on a dateeeeeeeeeeeeeeeeeee ~~~ Và bỏ nó lại đây. Haizzz… Nó biết đi ăn ở đâu và với ai bây giờ ?? Mọi người đều đi cả rồi. Trời ơi ….. Nó thì đang rất đói ~

– Jjang Mi !

Có ai đấy gọi tên nó. Nó ngẩng đầu lên. Ahhh~ Bao lâu rồi nó không thấy nụ cười ấy nhỉ ? Ấm ~ Anh có chút khác, tóc đã nhuộm màu khác rồi, không biết tại do màu tóc mới hay do gầy đi mà mặt anh xanh xao quá. Nó cười như một đứa ngốc trả lời anh.

– Xiao Lu !

– Cô bé, lại được gặp nữa rồi, đi đâu đây ?

– Han Mi hẹn đi ăn với em, vậy mà lại đi hẹn hò rồi. Bad Han Mi ~~~~~ – Nó trề môi ra. Khi đói nó luôn làm những hành động ngu ngốc như thế này mà.

Trùng hợp vậy ! Anh cũng định đi ăn mà không biết đi với ai cả. Đi cùng không ?

Nó ngẩng đầu lên nhìn anh, bắt gặp ánh mắt ấm áp của anh, nó gật gật đầu. Nó không thể từ chối ánh mắt đó được ! Và hiện giờ, nó rất đói nữa !

[Luhan/EXO Fanfiction] Không Anh, thì không ai khác ! [Chap 8]

CHAP 8: The Celebration

 

Một tuần sau đó nó vùi đầu vào học để thi hết môn. Cố lên nào ~ Thi xong là được nghỉ đông rồi. Các thầy cô cũng tạo điều kiện cho no rất nhiều, một số cô còn cho nó tài liệu cần thiết để ôn thi nữa. Hôm nay đã là ngày thi thứ hai rồi. Nó đang đi bộ đến thư viện, không khí trong trường rất thích, trong lành, hôm nay còn có chút hửng nắng nữa. Thời tiết thuận lợi cho việc học hành đây. Haiz~

– Số báo danh 13! Số báo danh 13!

Ehh? Nó bị ảo à? Nó lại nghe thấy tiếng ai đấy gọi “SBD 13” chứ. Híc đừng nói là áp lực ôn thi biến nó thành thế này nhé huhu~ Đúng lúc nó đang lắc đầu để đuổi cái ý nghĩ kia đi thì có ai đó tóm lấy nó từ đằng sau. Nó giật mình chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì thấy trước mặt mình là một cô gái, trông rất quen, hình như nó gặp ở đâu rồi thì phải. Mà vấn đề là, tại sao cô gái đó lại tóm lấy nó !

– Trời ơi gọi mãi sao cậu không trả lời vậy ?

– Cậu? Gọi tớ à?

– Naeeeeee ~ Tớ không biết tên. Nên đành gọi cậu bằng số báo danh đó !

– ????

– Số báo danh khi audition cho SM Ent đó. Tớ là số 11 này ~

Mắt nó mở to. Thảo nào trông cô gái này rất quen. Hóa ra là “số báo danh 11”, người đã làm nó lo lắng vì nụ cười tươi như hoa của cô ấy. Cô ấy thực sự rất xinh, nụ cười tươi, mái tóc dài có hơi quăn ở phần đuôi, nhìn cô ấy thực sự trông rất ra dáng tiểu thư. Mong manh. Dễ vỡ.

– Hello ~~~~ Đang nhớ đến anh nào hay sao mà quên mất tớ rồi nè !

– À không hì ! Thảo nào trông cậu rất quen haha~ Mà, sao cậu lại ở đây?

– Tớ học ở đây mà. Nhưng tớ học khoa tiếng Trung.

– Thảo nào chưa thấy cậu bao giờ. Hóa ra học khác khoa luôn.

– Naee ~ Cậu nhận được mail rồi chứ? Họ mới gửi mail cho tớ hôm qua. TỚ ĐƯỢC NHẬN RỒI !

Nó vẫn chưa nhận được mail. Nó sẽ KHÔNG nhận được mail. Đơn giản vì nó đâu có gì đặc biệt chứ! Nhan sắc bình thường, nhảy cũng chẳng đến đâu. Cũng phải thôi. Nó đã tưởng tượng ra cảnh này từ đầu mà. Đúng là không nên audition thì đúng hơn ! TRỜI ƠI NÓ ĐÃ NGHĨ CÁI GÌ VẬY CHỨ ?!

– Uhmm Vậy sao? Tớ vẫn chưa nhận được.

– Thế à ? Đừng lo, rồi cậu sẽ nhận được thôi. Tự tin lên ~ Có lẽ họ vẫn chưa kịp gửi mail cho cậu thôi. Hì.

– Có lẽ thế ….

– Đừng buồn như thế mà ! Anyway, tớ là Joo Hyun. Kim Joo Hyun. Mười tám tuổi !

– Tớ là Jjang Mi. Cũng mười tám tuổi ! Rất vui được làm quen với cậu !

– Nice to meet you too ~~ Cậu đang đi đâu thế ?

– Tớ đang đến thư viện ôn bài. Đi cùng luôn không?

Nó giơ tay ra. Joo Hyun cười một cái rồi nhẹ nhoàng khoác tay nó. Cô gái này.. Thực sự đáng yêu ~

Nó và Joo Hyun ôn bài tới tận trưa. Sau đó Joo Hyun có rủ nó đi ăn trưa nhưng nó từ chối, nó có mang sandwiches theo rồi, vì lịch thi buổi chiều của nó rất sớm, không kịp đi ăn ngoài. Hai đứa tạm biệt nhau rồi mỗi người một ngả.

Nó chọn một chỗ yên tĩnh nhất, cắm tai nghe vào, và lôi sandwiches ra ăn. Không biết từ lúc nào, trong list nhạc của nó toàn là nhạc của EXO. Album MAMA rồi album XOXO nữa. Cả bản tiếng Hàn và tiếng Trung. À, có lẽ từ khi Luhan bước vào cuộc đời nó. Mọi sự xuất hiện của anh đều chớp nhoáng và thoáng qua, nhưng những gì để lại trong tim nó thì sâu đậm hơn cả. Cũng có thể, là do chưa chàng trai nào đối xử với nó như anh, chưa chàng trai nào sợ nó bị lạnh như anh, chưa chàng trai nào bỏ qua mọi rắc rối để đến chúc nó may mắn như anh…. Aish nó lại nghĩ quá lên rồi. Anh chỉ coi nó là bạn thôi. Hoặc anh đồng cảm với nó vì nó cũng xa nhà như anh. Chỉ như vậy thôi mà ! Nó lúc nào cũng nghĩ quá lên sinh hoang tưởng. Haizzzzzz… Hi vọng nhiều thất vọng nhiều thôi, Jjang Mi ah ~~

Kết thúc môn thi cuối. Phải nói là không cảm giác nào sướng như cái cảm giác này. Nó sẽ không phải đi học trong hai tuần. Thực sự. Có một kì nghỉ ! Nó lên kế hoạch hết rồi. Nó sẽ đi chơi với Han Mi, với điều kiện con bé không bận, haiz. Nó sẽ đi ăn những món nó thích, đi thăm thú những nơi nổi tiếng ở Hàn Quốc. Và, nó sẽ đi ngắm sông Hàn! Chắc chắn luôn đấy!

Nó rút điện thoại ra và gọi cho Han Mi.

– Ê tao thi xong rồi bay !

– Làm bài tốt không mày?

– Cũng ổn, không nợ môn nào đâu ! Jjang Mi ta là ai chứ hahahahahhaa

– Thôi sĩ nó vừa vừa thôi nhá. Đến đây đi ~

– Đến đâu cơ?

– Đến SM. Mua cơm hay gì đó đến đây đi ! Nghỉ trưa ở đây ! We’re going to have a party babe !

– Bộ mày đao hả con? Mày nghĩ SM là nơi muốn vào thì vào hả?

– Tất nhiên là không ! Ai được phép thì vào.

– Vậy nhìn mặt tao có giống đứa “được phép” không mày?

– Bộ chưa biết hở ?

– Biết cái zề ??

– Check mail đi. Thế nhá! Chụt choẹt *tút tút tút*

– Ơ cái con chết BẦM NÀY ! DÁM CÚP MÁY TRƯỚC MẶT BÀ !

Nó không kịp hét cái câu cuối vào điện thoại thì con khỉ gió kia đã cúp máy rồi. Haiz. Mà Han Mi nhắc nó check mail ? Có gì chứ ?

Nó log in vội vô cái gmail của nó. Có 10 tin mới ! Ôi mẹ ơi chắc lại mấy cái tin nhắc nhở của facebook cả twitter. Nó lướt nhanh xuống. VÀ KHÔNG TIN VÀO MẮT MÌNH !

“From: smcastingteam@smtown.com

To: rosieblc@gmail.com

Congratulations, Jjang Mi Nguyen!

You got accepted as a new trainee for SM Entertainment.

This email contains a file including all you need to know!

Come to the company at 4pm – 22.12.2014.

Good bye ! And don’t be late ^^

SM Casting Team – 2014”

ARE YOU KIDDING ME ???? Nó được nhận rồi ! Nó đỗ rồi ! Nó là SM trainee rồi ! Okay giết nó đi ! Không thể tin được ! Nó muốn gọi điện cho Han Mi và hét thật to ! Nhưng thay vì làm thế, vì đây là nơi công cộng, nó lại không muốn bẽ mặt, nên nó đã nhắn một cái tin “AHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH ~~~~~” đến số điện thoại của Han Mi. Haha~ Đúng thế ! Đôi khi nó hơi dở người một tí ! Nhưng thử hỏi ai trong hoàn cảnh này mà không dở cơ chứ ! À và phải nhớ chiều nay nó có cuộc hẹn tại SM Ent lúc 4 giờ.

Nó chạy vù ra siêu thị mua một đống snack và nước uống, vui như thế này ăn mừng chút cũng không sao nhỉ ? Rồi bắt bus đến SM building luôn.

– AH !

– AH !

– AH !

– AHHHHHHHHHHHHHHHH !!!!!!

– Okay stop ! Tao với mày đang trở nên điên loạn rồi đấy ! – Nó vừa cười vừa cố gắng bình tĩnh lại.

– Nhưng tao vui lắm ! Mày thấy không ? Tao bảo đỗ là đỗ. Mồm tao thiêng lắm ! Hê hê – Han Mi vỗ ngực tự hào.

– Rồi. Cám ơn cô haha ~~ Bây giờ thì mang snack lên cho mọi người nào !

Mọi người chúc mừng nó, vỗ vai nó, high five với nó, có người thì dặn dò nó. Thực sự nó vui quá chẳng để ý đến xung quanh nữa. Tối về nó sẽ gọi điện cho mẹ nó thông báo tin mừng. Có một cái vỗ nhẹ trên vai. Nó quay ra, trên miệng vẫn nụ cười sáng hơn cả mặt trời. Nhưng nụ cười ấy tắt ngấm khi nó thấy người đấy là ai. Well, this person is good at breaking the mood. Seo Youngho.

– Congratulations ! Tôi không nghĩ cô bé lại audition cho SM thật đâu !

– There is only one chance, take it or lose it ! Đơn giản thôi mà. Hờ.

– Cuộc sống thực tập sinh rất khổ. Không biết cô bé có chịu được không đây ? – Hắn ta gãi gãi cằm tỏ vẻ suy nghĩ. Đúng là muốn người ta phát tức mà. Ăn mừng một tí cũng khó khăn nữa.

– Cuộc sống du học sinh cũng rất khổ, nhưng tôi vẫn vượt qua được, tôi nghĩ khổ thêm một chút thì tôi vẫn chịu được. Và tôi tuyệt đối không phải loại người sợ khổ sợ khó, dễ bỏ cuộc. Không tin, cứ chờ xem ! Anyway, cám ơn sự quan tâm của anh ! – Nó cười khẩy một cái. “Don’t mess with me, boy.”

– Ohh uhmmm okay,  I will wait ! – Hắn trả lời với cái giọng bất lực vì không biết đối đáp lại kiểu gì. “Okay, I win !” Nó cười thầm trong bụng.

“Seo Youngho, stay out of my life”.