CHAP 17: SOMEONE IS LOST
Kể từ ngày hôm đấy, Luhan cứ tránh nó hoài. Đi show, nóng chảy mồ hôi, tự xin khăn giấy, tự lau. Kể cả vào bữa tiệc sinh nhật chung của Kai và Kyungsoo, lúc nào cũng đứng xa nó ít nhất 2m. Đang nói chuyện mà nó nhập hội lập tức lấy cớ này cớ kia để khỏi phải đứng đó. Còn chẳng thèm nhìn nó lấy một lần. Nếu bắt buộc phải nói chuyện với nó, thì sẽ nói cụt lủn, tuy giọng vẫn giữ được nét ôn nhu thường có, nhưng cụt lủn và miễn cưỡng. Giận gì nó sao ? Nó có làm gì đâu cơ chứ ? À mà thế này có lẽ lại tốt, nó đang khổ sở muốn giữ khoảng cách với anh, vậy mà anh lại giúp nó như thế, thật tốt. Nhưng không được thấy nụ cười dịu dàng của anh, làm nó bứt rứt muốn chết luôn. Kìm nén. Kìm nén.
– Sao mà nghệt mặt ra vậy ? – Sehun vẫy vẫy cái tay trước mặt nó.
– A~ Tự dưng nghĩ vài chuyện linh tinh thôi á ! – Nó thở dài thườn thượt, mặt buồn thiu.
– Anh luôn sẵn sàng nghe mọi tâm sự của em ~ – Sehun dang hai cánh tay ra.
– Có thật không ? Có sẵn sàng làm nơi để em trút giận không ?
– Sẵn sàng. – Anh nháy mắt.
– Vậy mau nói cho em biết, tại sao gần đây Luhan oppa lại tránh em ? – Nó cầm con dao chỉ chỉ vào mặt anh. À. Là nó đang nấu cơm ở trong bếp, nên mới có con dao a~ – Em đâu có làm gì sai ? Anh thấy không ? Cái hôm sinh nhật em đó, em đâu có làm gì sai. Tại sao lại tránh em ? – Nó vò đầu bứt tai.
– Có thật là em không làm gì không ?
– Em thề ! – Nó giơ ba ngón tay lên thề.
– Đừng nói vội vàng như thế ! Đồ ngốc Jjang Mi, hãy suy nghĩ kĩ lại xem. Luhan không tự dưng mà giữ khoảng cách với ai cả.. Jjang Mi, em nên hiểu. Lời nói. Lời nói có thể giết chết con người ta được cơ mà. – Sehun đột nhiên chuyển giọng nghiêm túc nhưng cái miệng lại cười gian. – Anh muốn uống sữa.
– Anh không sống thiếu sữa một ngày được à ? Rõ là sữa em mua cho Sarang, sao toàn là anh uống hết vậy ? – Biểu cảm của nó hiện tại là “-_-“.
– Không. Và vì anh thích thế.
– Nhưng mà lời nói gì mới được ?
Nó thở dài xoay người lại chỗ tủ lạnh lấy ra một bịch sữa và đưa cho Sehun. Anh nhận lấy hộp sữa và trở lại phòng khách, vừa đi vừa lấy ngón tay chỉ chỉ vào đầu.
– Phải suy nghĩ ~ Suy nghĩ a~
Trời ạ, đã đau đầu muốn chết lại còn bắt người ta suy với chả nghĩ. Đang tức, cơm canh mặn nhạt nó không chịu trách nhiệm !
.
.
.
Kể từ khi Oh Sehun đủ 18 tuổi, EXO có một truyền thống, đó là cứ vào ngày 30 hàng tháng, sẽ bỏ mọi công việc và đi chơi xả hơi. Thường thì là đi uống, hòa mình vào vũ điệu ở phòng VIP của các bar hàng đầu. Hôm nay là ngày 30, nhưng mọi chuyện không diễn ra như mọi lần.
EXO’s dorm, 0h13’ – 30.01.2015
Đã tới giờ này rồi còn không chịu về nữa, ngoài trời đang mưa rất to, tiếng mưa to đến nỗi nó chả ngủ nổi, mà cũng chả biết có phải tại mưa hay không, hay đang mưa trong lòng nên mới thấy vậy. Căn bản là không ngủ được. Nó lại mò ra phòng khách bật TV lên xem, mồm nhai tóp tép gói snack của Lay, TV đang chiếu một bộ phim tình cảm sướt mướt, ờ, hợp tâm trạng phết. Đại loại là hai người yêu nhau nhưng không đến được với nhau blablabla.. Xin lỗi chứ sự việc thật đang xảy ra ở bên ngoài TV nè. Có một cô gái đơn phương sắp chết rã một mình đây nè. Nó đúng chuẩn hình tượng bà cô già cô đơn nuôi mèo đi. Sarang đang cuộn tròn người nằm cạnh nó ngủ ngon lành. Giời ạ, Sarang kể từ khi rơi vào tay nó thì ngày càng ú thêm, mà được cái rất nghe lời, chơi với Monggu và Jjanggu rất ngoan, mặc dù… khác loài. Kai cứ liên tục nhắc nó đừng chiều Sarang quá, không nó làm biếng. Nhưng kệ, con nó, nó dạy. Hehe~
Mà ở nhà một mình được cái sướng, khéo nó xem porn cũng chả ai biết, muahahahahahahahaha… Xin lỗi, e hèm, tại nó nói chuyện với Chanyeol nhiều quá nên bị lẫn..
Đang ngồi tự cười vì cái sự derp của bản thân thì chuông điện thoại của nó reo ầm ĩ.
Làm ơn đi ~ Tại sao lúc nó kè kè điện thoại bên cạnh thì nó không reo mà bây giờ nó đang ngồi “tận” ngoài phòng khách lại reo là sao ?? Lọ mọ mãi mới thoát ra khỏi đống chăn được rồi mò vào phòng kiếm cái điện thoại. Trớ trêu thay, nó vừa cầm được vào cái điện thoại thì chuông tắt.
*1 cuộc gọi nhỡ từ Sehunie~*
Nó nhấn nút gọi lại.
– Oppa có chuyện gì vậy ?
– Ah uhmm Jjang Mi ? Luhan có ở nhà không ? – Giọng Sehun gấp gáp.
– Dạ không.
– Chết tiệt ! – Sehun chửi thề.
– Sao vậy oppa ? Mau nói em nghe ! – Luhan này, lần này gây chuyện gì đây ?
– Em liệu có biết Luhan hyung hay đi đâu không ? Tụi anh lạc mất anh ấy rồi ! Anh ấy say và nói mình muốn vào WC một chút, nhưng mãi không thấy quay lại. Giờ đã gần một tiếng rồi. Bọn anh đi tìm nhưng không thấy đâu.
– TẠI LÀM SAO MÀ BỌN ANH LẠI LẠC MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG 26 TUỔI HẢ? – Nó hét vào điện thoại. Trời ạ. Say. Say và đi lung tung. Nếu bị phát hiện ra thì làm sao ? Ngày mai các dòng title tiêu cực vể anh sẽ đầy trên mặt báo. Đại loại như “Nai con của EXO say rượu và phá phách lung tung – Sụp đổ hình tượng?”, đúng, đại loại thế ! Và một manager như nó thì không thể để điều này xảy ra.
– Bọn anh đã tìm những chỗ anh ấy hay đến, nhưng vẫn không có. Liệu em có biết chỗ nào không ? Anh ấy rất say, không cẩn thận sẽ có chuyện gì xảy ra mất.. Cũng không hiểu sao lại uống nhiều như vậy nữa..
Nó suy nghĩ. SM building? Chắc không. Quán trà sữa? Chắc chắn Sehun đã tìm rồi. Chờ chút ! Có một nơi mà ngày xưa anh cứ hay lôi nó ra đấy đi dạo, là bờ sông Hàn ! Hồi đấy anh vẫn thường nói, nếu anh buồn chán sẽ ra đây đi dạo, cảm giác rất sảng khoái.
– Oppa anh đã qua thử bờ sông Hàn chưa ?
– Bờ sông Hàn ? Tại sao là bờ sông Hàn ?
– Aish vậy là anh không biết. Em sẽ qua đó tìm anh ấy ! Em sẽ gọi lại sau !
Nó cụp máy rồi vội vàng vớ lấy cái áo khoác len và cái ô treo trên cánh cửa, chạy đến bờ sông Hàn.
Nó cứ liên tục đi trên bờ sông, trời đang mưa rất to, nước mưa hắt vào mặt lạnh buốt, mắt nó nhòe đi nhưng nó vẫn cố gắng mở thật to mong tìm kiếm được thân ảnh quen thuộc nào đó. Có lẽ nào anh không ở đây ? Không ở đây thì anh ở đâu được cơ chứ ! Ngay khi nó định bỏ cuộc, ngay khi nó định quay lưng tìm kiếm chỗ khác, thì một dáng người quen thuộc, đang ngồi trên những bậc thang của bờ sông Hàn thơ mộng, đầu trần, ngẩng mặt lên trời hứng những hạt mưa lạnh toát lọt vào khóe mắt nó. Vậy ra đúng là anh ở đây. Nó thầm cảm ơn lí trí của nó, cảm ơn linh cảm của nó đã đưa nó đến đây. Anh ngồi đó, một mình, giữa trời mưa to, một nỗi cô đơn bao quanh. Bỗng nó thấy tim mình đau nhói.
“Luhan, điều gì đã khiến anh buồn như vậy ?”